Kết thúc của Khánh trúc nan thư…

Posted on Tháng Chín 25, 2011 bởi

15


Vốn đã post gộp, nhưng giờ tách ra để sau làm thành trilogy :”Đ

Cuối truyện, Lan Khánh lại trở về trạng thái tẩu hỏa nhập ma, quên hết ký ức đau khổ của ngày xưa và yêu Tiểu Thất với thân phận hoàn toàn là của “Thi Tiểu Hắc”. Mọi người có thể cho rằng, dường như để có một kết cục vui vẻ nhất, Tự Từ đã buộc Lan Khánh phải vứt bỏ con người thật của mình, còn Tiểu Thất thì vẫn còn chịu bất công khi không có được một tình yêu từ một Lan Khánh trọn vẹn. Tôi thì không nghĩ như thế, bởi vì lựa chọn của Tự Từ kỳ thật có một sự hợp lý và nhân đạo của riêng nó.

Bởi rằng, nếu là về phía Tiểu Thất, dành cho “Lan Khánh” là yêu mà dành cho “Thi Tiểu Hắc” cũng là yêu. Lý trí của Tiểu Thất có thể chỉ ra được ít nhiều sự khác biệt của cả hai, nhưng trái tim của hắn không hề phân định thành hai người riêng biệt. Có hay không có ký ức, người ấy trong lòng hắn vẫn là “Lan Khánh”, là người Tiểu Thất toàn tâm toàn ý yêu thương mà không có một chút đòi hỏi, kể cả đòi hỏi được chấp nhận thân phận và quá khứ của mình. Cho nên nói, với Tiểu Thất, kỳ thực mọi chuyện đã ổn rồi.

Hơn nữa, Lan Khánh, trước khi tẩu hỏa nhập ma lần thứ hai, thực sự đã nhớ lại tất cả mọi việc, từ duyên nợ trong quá khứ với Tiểu Thất cho đến đoạn tình cảm sâu nặng của hai người khi ở Quy Nghĩa huyện, nhớ lại với rất nhiều xót xa lẫn trân trọng dành cho Tiểu Thất. Tự Từ đã viết đoạn đó không thật rõ, nhưng nếu ai muốn một bằng chứng cho việc Lan Khánh có thể yêu thương Tiểu Thất ngay cả khi vẫn đầy đủ ký ức, thì hãy nghĩ đến chi tiết ấy.

Thứ hai, về phía Lan Khánh. Thực sự “Lan Khánh” và “Thi Tiểu Hắc” đâu nên được phân tách thành hai người rõ ràng. Tính cách lạ lùng ma mị của Lan Khánh, do chịu sự tác động của những gì y đã trải qua, thì vẫn còn đó, nhưng bản chất thiện lương nay được bộc lộ ra rõ ràng. Thi Tiểu Hắc vẫn là Lan Khánh, nhưng là một Lan Khánh nay mất đi phần ký ức quá mức đau đớn của ngày xưa, nên cũng là một Lan Khánh không còn phải tiếp tục chịu đựng những dày vò từ quá khứ nữa. Vậy có gì không ổn?

Từ một người có cả gia đình hạnh phúc đáng tự hào lẫn tương lai đầy hứa hẹn, cuối cùng phải chứng kiến cả gia đình bị tàn sát, còn bản thân bị đày đọa đến vô vọng bởi kẻ thù của chính mình, người ta phải cần đến bao nhiêu sức lực mới chịu được hết những bi thương và thống hận đó? Mà nhất là khi đó là một người rất cực đoan? Cuối cùng Lan Khánh trả được thù, Đông Phương Khách đã chết, Thiện Nguyệt Nhi cũng đã chết, nhưng những gì đã mất đi và vết thương hoại tử trong tim liệu còn có thể nào thay đổi được không? Không thể! Quá đau, quá hận, không cách nào quên nổi. Sau cùng, dường như tất cả đã trở thành nỗi hận dành cho cả thế gian, cho cả số phận này, và vì thế mà thành một giáo chủ ma giáo. Lan Khánh thích Vân Khuynh, Lan Khánh thương Tiểu Xuân, nhưng hai người đó không phải thuộc về y. Lòng mong muốn có họ ở bên rốt cuộc cũng chỉ nối dài những cô đơn và chua chát trong tim Lan Khánh. Cho nên, quên đi, quên hết tất cả quá khứ đau thương ngày đó, quên đi thân phận ma giáo giáo chủ, cho dù bằng một cách “vật lý” như việc tẩu hỏa nhập ma, há chẳng phải là một sự giải thoát? Bây giờ còn lại là một Lan Khánh đã hoàn toàn thanh thản, vô ưu vô lự, chỉ cần làm một ngỗ tác nho nhỏ, làm một tiểu công tử quan huyện nho nhỏ, ngày ngày bắt đạo tặc, ngày ngày chơi với mọi người, vậy là mãn nguyện trọn vẹn rồi. Quên đi, là tạo cơ hội cho Tiểu Thất có thể gặp Lan Khánh, và dần dần cho y nhận ra, người kia là người cả thiên hạ sẽ chỉ có một, và dành riêng cho mình mình mà thôi.

Kết thúc ấy mới phù hợp với tâm nguyện của Tiểu Thất được nói đến xuyên suốt câu chuyện, là được nhìn thấy một Lan Khánh nay đã quên hết những khúc mắc của ngày xưa để bình yên sống một cuộc đời hạnh phúc giản dị và có thể thật lòng nở nụ cười. Âu thì, có gì là không tốt?

Nếu bạn là độc giả, bạn có thể thích một Lan Khánh nhiều tâm sự của ngày xưa và không chấp nhận một kết thúc như thế, hoặc thích một Lan Khánh vui vẻ thoải mái như bây giờ và thấy sự lựa chọn của Tự Từ là được. Mỗi người có một cách cảm và cách nghĩ riêng, ở trên đơn giản là suy nghĩ của riêng tôi.