Tác giả: Tự Từ
Dịch: QT
Edit: Sa Vũ
Beta: Redfox
Lan Châu, Diên Lăng phủ.
Diên Lăng Nhất Diệp mới từ Thiên Hương lâu trở về liền nghe quản gia A Phúc báo lại.
“Thất gia đến đây, đang ở trong sương phòng nghỉ ngơi.”
Nhất Diệp nghe thấy liền gia tăng cước bộ đi đến cửa phòng Tiểu Thất, một cước đá văng cửa, mắng tới tấp: “Ngươi, tử tiểu tử, rốt cuộc đã nhớ trở về rồi hả. Hơn nửa năm chạy đi đâu, tìm cũng tìm không được người, người không biết còn tưởng rằng ngươi đã chết dọc đường.”
Nhất Diệp khẩu vô già lan, nghĩ đến huynh đệ hắn biến mất lâu như vậy không có tin tức, trong lòng tức giận vô cùng. Nhưng đợi đến lúc hắn đi đến trước giường xem xét trong giường liền lặng đi.
Tiểu Thất nằm lỳ trên giường, mặt hướng dưới không nhúc nhích, chỉ chừa lại bóng lưng cho Nhất Diệp.
Trước kia nếu mình mắng hắn, hắn sẽ đáp trả, nhưng lần này lại hoàn toàn không có thanh âm, Nhất Diệp có chút lo lắng trong lòng, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“…” Tiểu Thất vẫn duy trì tư thế nằm lỳ trên giường, nửa câu cũng không muốn nói.
Nhất Diệp ngồi xuống bên giường, quạt cầm trên tay thu hồi dắt bên hông. Hắn vỗ vỗ lưng Tiểu Thất, xác định thân thể người này vẫn ấm, không chết vẫn còn sống, nghĩ nghĩ, thuận miệng nói:
“Có phải Yến cung chủ lại gây sức ép cho ngươi không? Cả ngày ở bên ngoài chạy đông chạy tây, mệt nhọc có phải không? Nếu khó chịu phải nhanh nhanh nói cho tiểu ca ca, ta sẽ bảo ca ta đi nói với Yến cung chủ, ca ta hiện nay là sư phụ của nhi tử nàng, Yến cung chủ nói thế nào cũng phải nể mặt chúng ta. Vị trí phó cung chủ này ngươi không muốn làm cũng không sao, trở về nhà, Thiên Hương lâu của tiểu ca ca cái gì cũng không có nhưng vàng bạc rất nhiều, chỉ cần ngươi bằng lòng, dưỡng ngươi mấy đời cũng không vấn đề.”
Nhất Diệp nghĩ đến Tiểu Thất là bị tứ sư tỷ hắn chọc tức, vì thế mới mau mắn nói như vậy.
“… Không phải.” Tiểu Thất rầu rĩ ứng thanh.
“Vậy ngươi làm sao?” Nhất Diệp hỏi.
“… Không có việc gì. Ngươi mặc ta nằm sấp một lúc, ngủ một lúc thì tốt rồi…” Thanh âm Tiểu Thất khàn khàn, còn mang theo đôi chút giọng mũi.
Nhất Diệp nghe thanh âm Tiểu Thất liền kinh ngạc. Đệ đệ dốt nát của hắn không phải đã khóc chứ? Cổ họng làm sao lại nghẹn ách thành vậy.
Nhưng Tiểu Thất không nói, Nhất Diệp hỏi thế nào cũng hỏi không ra, tiểu tử này từ trước kia đã thế, miệng chặt vô cùng, chỉ cần là việc không muốn bàn, dù mình có nói toạc yết hầu hắn cũng sẽ không đáp lại.
Nhất Diệp xoa xoa Tiểu Thất, lại dùng tay tham tham thịt gò má hắn, kết quả trong lòng lại đau một trận.
Cách lão tử (câu chửi ~ bố mày), rốt cuộc là ai khi dễ đệ đệ hắn, cư nhiên khiến người ta gầy như vậy.
Tiểu tử kia tốt nhất đừng để hắn gặp được, đệ đệ Ngọc Diệp công tử hắn không phải dễ khi dễ. Ai muốn chọc đệ đệ hắn, hắn tuyệt đối sẽ đòi lại công đạo bằng được.
Kết quả ngày hôm đó Nhất Diệp cứ bồi Tiểu Thất một đêm như vậy, hắn không hỏi nhiều, chỉ yên lặng ở bên Tiểu Thất.
Cách nhật, Tiểu Thất ngủ dậy, phát hiện Nhất Diệp đang nhìn mặt hắn.
Hằn sờ sờ mặt mình, cười xấu hổ.
“Mắt sưng húp kìa, đều là tơ máu.” Nhất Diệp đau lòng nói.
“…Ha ha.” Tiểu Thất quệt mặt, quay trái quay phải, không biết nên hướng mặt vào đâu.
Nhất Diệp lại xoa xoa mặt Tiểu Thất. “Mặt cũng móp méo.”
“Ta không sao.” Tiểu Thất nói: “Hôm nay ngươi không cần đến Thiên Hương lâu sao? Trời cũng tối, ngủ cùng ta trễ như vậy không tốt.”
“Lão tử là lão bản, khi nào cao hứng thì khi đó đến Thiên Hương viện, hơn nữa khó có được một lần ngươi trở về, đương nhiên phải bồi ngươi, không đi.” Nhất Diệp bĩu môi, nói như vậy.
Tiểu Thất cười nói: “Ta đây hôm nay cũng không dậy, ngươi tiếp tục bồi ta nằm đi.”
“Được.” Nhất Diệp hào khí nói, thật sự bồi Tiểu Thất nằm xuống.
“Hơn nửa năm không thấy, ngươi cùng Nhất Kiếm vẫn khỏe chứ?” Tiểu Thất hỏi.
“Còn chưa già, hai chúng ta đều ổn định, danh khí Thiết Kiếm môn, Xích Tiêu phường, Thiên Hương lâu cũng lớn, không ai tìm đến gây chuyện, những ngày này cũng rất yên ắng.” Nhất Diệp đáp.
“Ân…” Tiểu Thất ứng thanh.
Sau khi ly kinh, Tiểu Thất một đường đến Lan Châu, giữa đường không nghỉ tạm, đương nhiên cũng không thể nào ngủ. Sáng hôm nay hắn mới nhắm mắt, khi tỉnh lại thì qua trưa, ánh nắng ngoài cửa sổ len qua chấn song tràn vào sương phòng, hơn nữa Nhất Diệp ngữ điệu nhu hòa nói đủ chuyện sau ly biệt, không bao lâu, Tiểu Thất lại cảm thấy có chút mê man.
“Ngươi thấy mệt thì ngủ thêm đi.” Nhất Diệp nói.
“Ân…” Đáp một tiếng, lúc này Tiểu Thất mới chậm rãi thiếp đi.
Diên Lăng Nhất Diệp, Diên Lăng Nhất Kiếm là hai trong số người ít ỏi Tiểu Thất thân cận.
Lúc còn nhỏ, có một thời gian ngắn hắn ở trong ổ khất cái, khi đó đều là hai người bảo hắn gọi là tiểu ca ca cùng đại ca ca này chiếu cố hắn, nhờ thế năm ba tuổi ấy, hắn mới có thể bình an suôn sẻ sống sót.
Tâm tình ỷ lại nảy sinh với hai người này lúc nhỏ ngây thơ vô tri sau khi lớn lên rốt cuộc bỏ không được. Thỉnh thoảng gặp phải vấn đề không thể giải quyết, hoặc là nhớ bọn họ, hắn luôn trở về. Sau đó chỉ đơn giản là nhìn hai người, cùng bọn họ trò chuyện. Sau đó, sẽ giống như lại có khí lực, có thể tiếp tục hoàn thành việc hắn chưa xong.
Tiểu Thất từ từ nhắm hai mắt nghĩ, qua hôm nay, có lẽ tất cả sẽ tốt đẹp không chừng.
Lan Khánh đã quay về nơi thuộc về mình, mà hắn cũng đã đem toàn bộ quá khứ quăng sau đầu, sống một lần nữa, không thèm nghĩ đến người kia nữa.
Quy Nghĩa huyện có rất nhiều người yêu thương người kia, nhất định sẽ chiếu cố người kia hảo hảo, không cần mình phải lo lắng.
Tinh thần hắn đã sa sút nhiều nhiều ngày, cũng nên hảo hảo tỉnh lại, không thể tái thất ý.
Hắn ta, chính là Dịch dung thánh thủ Quỷ tượng bất tri danh không người không biết không người không hiểu trong chốn võ lâm, còn có thân phận Phù Hoa cung phó cung chủ Lâm Ương oai phong một cõi. Hắn như vậy mà lại vì một người quên mất mình mà khóc nhè, để truyền ra ngoài người khác tuyệt đối sẽ cười đến rụng răng.
Được rồi, trước ngủ một giấc thật đã, tỉnh lại rồi nói sau.
Ngủ no ba ngày ba đêm, sau đó mở mắt ra, lại là một khởi đầu mới.
Bách Lý Thất hắn một mình cũng có thể sống hảo hảo, ngày sau càng thoải mái tự tại, không có gì không tốt cả.
Lan Khánh, cái tên này, cũng đừng nghĩ nữa.
Thi Tiểu Hắc, cũng thế.
***
Thi Vấn, Nam Hương cùng Lan Khánh vừa về tới Quy Nghĩa huyện, trong nha môn lập tức sôi động.
Phó tòng chạy trước về báo tin nói bọn hắn đã tao ngộ nhiều ngày ở kinh thành.
Đầu tiên là Tiểu Hắc đại nhân phát bệnh đại náo kinh thành, toàn bộ kinh thành thiếu chút nữa bị lật ngược, sau đó Thi đại nhân hàm lệ thẩm thân nhi, y pháp xử lý công bằng không chút thiên tư, nhưng tại lúc phán hình xử trảm lại xảy ra một đại nghịch chuyển, Tiểu Hắc đại nhân được tấm kim bài miễn tử khỏi phải chết.
Trong cơn giận dữ, Túc vương khống chế thiên tử uy hiếp Thi đại nhân, muốn Thi đại nhân thân trảm Tiểu Hắc đại nhân, kết quả giữa lúc điện quang thạch hỏa Tiểu Hắc đại nhân ra tay, gỡ xuống trâm cài tóc đâm xuyên mi tâm Túc vương, sau đó đại ác nhân Túc vương kia chết ngắc, Tiểu Hắc đại nhân vì cứu giá có công, được hoàng thượng ca ngợi một phen.
Chính là đến khi Lan Khánh cùng Thi Vấn Nam Hương trở về nha môn, mọi người tuy mừng rỡ như điên, nhưng cũng phát hiện dường như có người không thấy mặt.
“Di?” Trần Báo dò xét chung quanh, hỏi: “Tiểu Thất đâu, tiểu tử đi chạy đi đâu, sao không cùng các đại nhân trở về?”
Thi Vấn vuốt chòm râu không nói, Nam Hương thở dài một tiếng, Lan Khánh thì liếc Trần Báo một lúc lâu, nhớ ra hắn là ai, sau đó cười một cái rồi không để ý tới, trực tiếp đi về sương phòng của mình.
Trần Báo bị Lan Khánh khẽ cười, cười đến cả người nổi da gà lên. Tiểu Đầu Nhi trở về hôm nay dường như không quá giống trước đây, nói thế nào nhỉ, kiểu như người lạ chớ lại gần vậy. Trần Báo hoang mang nhìn Thi Vấn, Thi Vấn mới lên tiếng: “Tiểu Hắc ở kinh thành phát bệnh, sau khi khỏi lại quên mất một vài chuyện. Tiểu Hắc đã không còn nhớ Tiểu Thất, cũng không thích người khác ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện về Tiểu Thất, cho nên… về sau các ngươi chú ý… cũng đừng nhắc tới nữa…”
“Cái gì?” Kim Trung Báo Quốc kinh hãi.
“Tiểu Đầu Nhi quên mất Thất ca?” Oa Tử Cái Tử cả kinh đến cằm cũng rơi xuống.
“Lần này xảy ra rất nhiều chuyện, nhất thì bán khắc cũng nói không rõ ràng, hôm nào đó bản quan tái bảo Nam tiên sinh thuật lại cho các ngươi. Rời nha môn đã lâu, khẳng định chất đống rất nhiều công vụ, bản quan phải về thư phòng làm công, Nam tiên sinh!” Thi Vấn gọi một tiếng.
“Có đệ tử.” Nam Hương đáp.
“Ngươi đi sơ tẩy trước, sau đó đến thư phòng tìm ta!” Thi Vấn nói.
“Vâng, đại nhân.”
Đại gia nhị gia trong nha môn tỏ rõ không muốn nhắc đến việc này, cho dù nhóm quan sai nha dịch phía sau ân ân, a a muốn lưu người, chờ mong bọn họ nói rõ ràng, nhưng việc công lớn nhất, cũng không ngăn cản được hai người này một trước một sau rời đi làm công.
“Đầu Nhi, ngươi nói việc này có thật không?” Trần Báo cau mày hỏi Đinh Kim. “Tiểu Đầu Nhi thật sự quên Tiểu Thất?”
Đinh Kim nói: “Ta xem tám phần là thật.”
An Quốc vẻ mặt bất khả tư nghị nói: “Tiểu Đầu Nhi trước kia rõ ràng cả ngày đều muốn cùng một chỗ với Tiểu Thất, bất luận làm công hay ngủ, rõ là đến chỗ nào cũng đều không rời nhau, lúc này lại thành thế này, vậy Tiểu Thất phải làm sao bây giờ?”
Lý Trung khổ sở nói: “Tiểu Thất khẳng định bị Tiểu Đầu Nhi làm thương tâm, lúc này mới không cùng đại nhân trở về.”
“Nguy rồi, không có Tiểu Thất ca, nếu đêm trăng tròn Tiểu Đầu Nhi lại như thế, lấy ai đến ngăn hắn đây…?” Oa Tử Cái Tử cực kỳ lo lắng.
Cuộc sống của Quy Nghĩa huyện, nói dễ nghe đó là bình thản, nói khó nghe một chút gọi là nhàm chán.
Sáng sớm Lan Khánh rửa mặt chải đầu xong, ở trong phòng ngồi chốc lát, rời kinh thành đã hơn mười ngày nhưng trong đầu hắn vẫn là một mảnh hỗn loạn, một vài chuyện khuyết thiếu vẫn nghĩ không ra, còn có một vài chuyện chỉ cần chạm vào, đầu sẽ đau như muốn nứt.
Tự mình châm trà cho mình, lẳng lặng uống.
Ngoài viện tử, tam bang vang lên, là tín hiệu thúc giục mọi người bắt đầu làm việc.
Lan Khánh đứng dậy, giắt bội kiếm, nhưng ngay lúc muốn đi ra cửa, hắn thoáng thấy một nhĩ phòng nho nhỏ không đóng chặt bên cạnh phòng.
Lan Khánh ngừng một chút, chậm rãi đi qua đẩy cửa phòng ra.
Trong nhĩ phòng không có bài trí dư thừa, chỉ có một giường một tủ thấp, hết thảy vô cùng đơn giản.
Lan Khánh đi vào, lần sờ ngăn tủ, hắn mở ngăn tủ ra, thấy mấy tấm nhân bì diện cụ nằm rải rác trong đó.
Lan Khánh cầm một tấm lên, suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Hắn biết mấy thứ này là ai lưu lại, mà người kia nghe nói từng ở chỗ này chiếu cố hắn hồi lâu, là người cho tới nay hắn đều mang theo bên mình.
“Bách Lý Thất…” Lan Khánh cười xùy một tiếng.
Hắn không biết lúc trước mình làm sao, cư nhiên mang người kia theo bên người. Giữa bọn hắn rõ ràng còn có cừu hận bất cộng đái thiên, theo lý thuyết hắn hẳn là hận người kia sao không chết mới đúng, làm sao còn có thể cùng người kia bình yên ở chung.
Tay vặn ngược, bóp nát tấm nhân bì diện cụ kia. Lan Khánh đi ra khỏi nhĩ phòng.
Nhưng đi cứ đi, hắn thế nhưng lại không tự chủ được quay đầu lại, nhìn vị trí cách một bước phía sau mình.
Nơi kia trống trải, cái gì cũng nhìn không thấy.
Lan Khánh cảm thấy ngực dường như sinh ra một loại cảm giác cô tịch, nhưng hắn không biết, đó là vì sao mà sinh.
Qua trưa, Lan Khánh uống trà ở trà lâu, cảm thấy được người bàn bên đang ăn mỳ có chút quen mặt, sau đó vươn tay bắt, người nọ lập tức phản kháng, đánh tới cuối cùng mới nhớ ra nguyên lai là giang dương đại đạo đứng đầu trong danh sách hải bộ văn thư, Vô ảnh thần viên (vượn thần không ảnh) Tôn Lão Lục cướp bóc quan ngân hoành hành mấy huyện tây nam.
Lan Khánh dễ dàng bắt được Tôn Lão Lục, sau đó áp tải hắn về nha môn.
Trong thời gian Lan Khánh không ở Quy Nghĩa huyện, nghe nói tiểu tặc nhiều hơn, lao phòng cơ hồ muốn đầy ụ. Hắn đem khóa trong lao phòng sâu nhất, sau đó thấy hàng rào ngăn gian phòng cuối cùng bị đánh phá ra một cái động lớn, hai lao phòng biến thành một gian, trong đầu đột nhiên như bị châm đâm, hung hăng đâm hắn một chút.
Lan Khánh nhíu mày.
Lúc này Lý Trung trùng hợp cũng tới lao phòng trói phạm nhân ra ngoài cho Thi Vấn thẩm vấn, hắn nhìn lên thấy Lan Khánh, liền mở miệng gọi một tiếng: “Tiểu Đầu Nhi?”
Lan Khánh đạm nhạt ứng thanh, cũng không có ý định để ý tới Lý Trung. Hắn chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, tựa hồ có thứ gì hiện lên trước mắt, nhưng lại quá nhanh làm hắn bắt không được, thoáng cái đã biến mất.
Lý Trung giam phạm nhân vào lao phòng xong xuôi, sau đó khi đi ngang qua bên người Lan Khánh, bởi vì nhớ tới Tiểu Thất, cho nên Lý Trung có nhìn Lan Khánh nhiều hơn.
Trong mắt Lý Trung có nén giận, bởi vì biết Tiểu Thất cùng Lan Khánh ở Thanh châu từng phát sinh chuyện gì, cũng biết Tiểu Thất cho tới nay vì Lan Khánh trả giá bao nhiêu tâm tư, nam tử cùng nam tử tương luyến vốn là tối kỵ, nhưng Tiểu Thất vì Lan Khánh cái gì cũng không lo ngại, rõ ràng cái gì cũng cho Lan Khánh, lại toàn tâm toàn ý nghĩ hộ hắn, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, Lý Trung thật sự thấy chua xót cho hắn.
Lan Khánh thoáng thấy ánh mắt Lý Trung nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi còn nhìn ta như vậy, ta sẽ móc tròng mắt ngươi ra.”
Thanh âm Lan Khánh mềm nhẹ, trên mặt còn mang cười, nhưng Lý Trung cảm thấy được người này là nói thật, nếu hắn cả nhìn nhiều hơn, ngay sau đó tròng mắt hắn tuyệt đối sẽ rời khỏi hốc mắt mình, rơi vào trong tay Lan Khánh.
Lý Trung vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu rầu rĩ đi, vừa đi vừa nói: “Ta thật sự thấy không đáng giá thay Tiểu Thất.”
Lan Khánh nhướn mày, năm ngón tay thành trảo vốn định túm lấy lưng Lý Trung, chiếu lực đạo hắn, tuyệt đối có khả năng xuyên qua lưng người này, móc tim hắn ra.
Nhưng động tác của vài tên ngục tốt bên cạnh rời đi lực chú ý của Lan Khánh, hắn lặng đi một chút, nhìn hai ngục tốt đi qua bên cạnh hắn hô: “Tiểu Đầu Nhi tránh tránh.” Rồi sau đó một cái bồn tắm cao cỡ nửa người được nâng từ lao phòng có hàng rào phá cái động ra.
Ngục tốt lảm nhảm nói: “Lao phòng chật ních, hai gian cuối cùng này vẫn là dọn dẹp ổn thỏa để nhốt người tới thôi…” Tiếp đó nói với Lan Khánh: “A, Tiểu Đầu Nhi, chăn của ngươi còn ở bên trong chưa lấy về, vừa vặn ngươi cũng tới, ngươi mang về luôn đi. Chúng ta còn bận rộn chuyện khác, không giúp ngươi mang về nội nha được.”
Lan Khánh lại sửng sốt. “Vì sao chăn của ta lại ở trong lao?” Hắn hỏi.
Ngục tốt biểu tình kỳ quái nói: “Chính là án tử dịch trạm huyết án mấy ngày trước a, ngươi bị vu oan, Thi đại nhân nghĩ ngươi giết người cho nên giam ngươi.”
“…” Lan Khánh thật sự không nhớ.
Hắn đi vào trong lao, cầm lấy một góc đệm chăn, ngơ ngẩn nhìn.
Trong đầu đột nhiên có thứ gì đó đâm chích, đau đến cơ hồ khiến hắn không mở được mắt, sau đó bên tai hắn vang lên thanh âm ai đó, thanh âm kia nói:
“Ta chưa từng thích Thi đại nhân… Người ta thích… vẫn luôn là ngươi…”
Hắn thuận theo thanh âm quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng thần tình lúng túng trên gương mặt tuấn lãng của người nọ.
“Cái gì?” Hắn nghe thấy mình nói.
Sau đó ngươi nọ lặp lại: “…Người ta thích… luôn luôn là ngươi…”
Lan Khánh ngây người nắm lấy góc đệm chăn, tình cảnh trước mắt hiện ra rõ ràng, hắn nghĩ… A… nguyên lai sự tình ta nguyên mất là việc này…
“Trần Tiểu Kê… ngươi thích Thi Tiểu Hắc?” Hắn nghe thấy mình hỏi. Thanh âm mình, còn khoái trá như vậy.
“…Phải.” Hắn nghe thấy người nọ trả lời. Câu trả lời của người nọ, trong e lệ mang theo chắc chắn.
“Thật sự thật sự thích Thi Tiểu Hắc?”
“… Phải.”
“Thịt đến miệng ta tuyệt đối không nhả ra, Trần Tiểu Kê, ngươi dám mở miệng nói một tiếng ‘không’ thử xem…”
“Của ta… của ta… Tiểu Thất… ngươi là của ta…”
Tình cảnh trước mắt biến hóa, từng câu từng câu hứa hẹn trong lao ngày đó, tình sâu tận xương, từ từ theo cốt nhục tràn ra, cảm xúc mãnh liệt, cảm tình sâu đậm, khiến Lan Khánh vô pháp lập tức thừa nhận, cả trái tim giống như bị ngươi dùng tay bóp chặt, làm hắn ngã ngồi ở đầu giường, vô pháp tự kiềm chế.
Sau đó… Sau đó hắn nghe thấy thanh âm phẫn nộ của mình nói: “Vậy còn ngươi? Vì sao ta không phải bảo bối tiểu tâm can của ngươi? Cha thấy ta mắt cũng ứa lệ, nhưng ngươi cư nhiên không có.”
Thanh âm kia tuy là phẫn hận, nghe lại như đứa nhỏ đang làm nũng.
Lan Khánh không thể tin chính mình từng nói như vậy, hơn nữa còn là nói với Tiểu Thất.
Cuối cùng hắn nhéo mặt Tiểu Thất, kéo mặt người nọ sang hai bên, Tiểu Thất bị hắn làm cho mắt ứa ra lệ, hắn mới vừa lòng nói: “Tốt lắm, hiện tại ta cũng là bảo bối tiểu tâm can của ngươi…”
Ta cũng là bảo bối tiểu tâm can của ngươi…
Hắn thấy nụ cười trên mặt Tiểu Thất, là dung túng, là bất đắc dĩ…
“Bách Lý Thất—” Rất nhiều thống khổ cùng ngọt ngào cuồn cuộn đánh úp lại, một kích tiếp một kích, đánh cho Lan Khánh không kịp trở tay.
Đầu đau như muốn nứt, đau đớn cực đại này khiến cho Lan Khánh khàn tiếng mãnh liệt gầm lên.
Nhớ ra, tất cả hắn đều nhớ ra rồi.
Hơn nửa năm trước, gặp lại trong ngôi miếu đổ nát, mấy tháng sau dốc lòng chăm sóc, trăng tròn mỗi tháng người kia sốt sắng, bị gọi Trần Tiểu Kê người kia chỉ chẳng biết làm sao, tầm mắt chưa từng rời khỏi hắn, toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho hắn…
Rõ ràng từng cùng nhau trải qua những ngày như vậy, rõ ràng đã đáp ứng vô luận thế nào cũng không được rời khỏi hắn, vì sao lúc ở kinh thành hắn nói muốn ly khai, hơn nữa ngay cả con mắt cũng không liếc người kia một cái, người kia thế nhưng cái gì cũng không nói, chỉ buông tay mặc hắn đi xa?
Người kia biết rõ hắn chẳng qua là quên không nhớ được, vì sao lại dễ dàng rời hắn mà đi như thế.
Thời gian chuyển hoàn, cảnh tượng tràng dị biến nhiều năm trước kia lại tái hiện trong đầu Lan Khánh.
Năm ấy hắn lợi dụng người kia, đêm pháo hoa rở rộ nhảy xuống tường, thoát đi hoàng thành lệnh người làm ác, lưu lại người kia phía sau tường cao ngói sâu.
Sau sư phụ tới đón hắn, lòng hắn bất an, vì thế xin sư phụ vào hoàng thành thăm dò, xem người kia có chết không.
Cuối cùng, sư phụ mang hai người trở lại. Một là Triệu Tiểu Xuân dưới thắt lưng máu chảy đầm đìa, một là người kia mặt bị chém hoàn toàn biến đổi…
Tình cảnh như vậy, khiến hắn kinh hãi.
Hắn khiếp sợ đến kêu không ra tiếng, không rõ tại sao người kia lại bị đối xử như vậy.
Sau hắn mới hiểu, hắn hại người kia, khiến người kia thay hắn chịu…
Nhưng người nọ thật sự ngốc… phải chịu thiệt thòi như vậy, còn cho là bản thân nợ hắn, những năm này khi đối mặt với hắn luôn cúi đầu… Mà vết thương phải chịu năm đó… ngay cả đề cập cũng chưa từng đề cập qua…
Khi còn ở kinh thành, Lan Khánh chỉ nhớ rõ người nọ gọi là Bách Lý Thất, cùng hắn có thù không đội trời chung, lại quên năm ấy chính mình đã quyết định, người được sư phụ hắn thu dưỡng, cải danh, không còn là nhi tử của kẻ trong hoàng thành kia.
Người nọ vì hắn đã chết một lần, từ lần đó, liền là sư đệ hắn, một người hắn thừa nhận.
Tâm người nọ đãi hắn, hắn nhớ ra.
Hảo người nọ đối hắn, hắn cũng nhớ rồi.
“A a a a—” Đau đầu kịch liệt khiến Lan Khánh gào thành tiếng.
Thanh âm của hắn đưa tới sự chú ý của ngục tốt, ngục tốt lao nội đều chạy tới, khẩn trương hỏi han: “Tiểu Đầu Nhi ngươi không sao chứ?”
“Có phải lại phát bệnh không a?” Có người kích động nói.
“Vậy nguy rồi, hiện nay Tiểu Thất ca không ở đây, làm sao bây giờ làm sao bây giờ.”
“Đi tìm Kim Trung Báo Quốc ca, lấy mê dược, lấy mê dược.”
“Tìm Thi đại nhân và Nam tiên sinh. Tìm bọn họ mới đúng.”
Đám ngục tốt loạn thành một đoàn, hoảng loạn đến run tay run chân, ngay cả trước tiên phải ra khỏi lao phòng mới có thể tìm người tới cũng quên mất, chỉ biết chạy tới chạy lui loanh quanh tại chỗ bên ngoài hàng rào.
Lan Khánh phẫn nộ đến mức một quyền đánh lên vách tường lao phòng, đáng sợ chính là chỉ một quyền thôi, tường đất kia sau khi truyền lại tiếng nổ liên thanh “phanh phanh phanh phanh”, liền ở trước con mắt khiếp sợ kinh hoàng của ngục tốt, nứt ra, vỡ nát, đổ, sụp…
Gió lạnh vù vù từ bên ngoài thổi vào, đôi phượng mâu của Lan Khánh hóa thành đỏ máu.
Tình cảm khó có thể phát tiết tích trong ngực, cơ hồ muốn trướng vỡ. Hắn ngửa đầu hướng trời điên cuồng gào thét, phẫn nộ quát: “Trần Tiểu Kê, ngươi cư nhiên dám cả gan không nói một tiếng rời khỏi ta—Nếu để ta tìm được ngươi— ngươi nhất định phải chết—”
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như vậy, đều sợ tới mức suýt nữa hóa đần.
Qui Tu
Tháng Năm 10, 2011
Chúc mừng anh, bây giờ thì anh đã nhớ con gà của anh rồi!
Tiny
Tháng Năm 10, 2011
hê, tem
thanh kiu sâu mớt
anh khánh đi tìm em thất lẹ lên, tội ẻm lâu nay bùn khổ a
hoaly
Tháng Năm 10, 2011
hixhix rõ ràng là chính mình làm lỗi hà cớ gì cứ đỗ lỗi cho tiều Thất chứ, e 7 người ta ngoan hiền thế, chăm lo cho hắn thế mà cứ hết lần này tới lần khác làm e nó khổ sở, khó khắn vất vả mới bắt đầu muốn quên a, quên đau khổ tiếp nhận cuộc sống thì a nhớ lại còn trách người ta, huhu, khổ thân e7 mà.
thuynguyet07
Tháng Năm 10, 2011
ặc, anh Khánh nhớ ra mà 2 mắt to7ma1u thế thì nguy em Thất ri62i, hic
Pandanus255
Tháng Năm 10, 2011
Thanks . Lâu lắm rùi ta mới đọc tiếp bộ này
Trẻ hư
Tháng Năm 10, 2011
=”= Chương này sao lại ngắn thế…đau lòng quá >.<
Quảng Hàn
Tháng Năm 10, 2011
[Tiểu Anh]
Anh quăng Gà của anh vào tủ lạnh, rồi giờ anh lại gào lên nó to gan dám rời anh ==”
Moon Tran
Tháng Năm 10, 2011
a1 co’ giận a7 đến đâu thì gặp rùi sẽ xẹp xuống ahhhh :”> vì á đã fat’ hiện ra mình iu a7 nên mới tẩu hỏa tip’ muh :”>:”> . Ôi XDXD thật là iu 2 a wo’ đi :x:x
and THAX bạn edit nữa :x:x . Mình tuy đã đọc bản edit khác của bộ nì rùi muh vẫn kết văn fong của bạn ah , nên cứ lượn wa lượn lại mãi để chờ chap mới :”>
Yel-tan
Tháng Năm 10, 2011
Anh biết thương con gà của anh rồi 😡 ~
giáng ma thần môn
Tháng Năm 10, 2011
câu cuối hay á~> suýt nữa hóa đần<~
chắp tay: đọc chùa lấu rồi thật sr bạn quá
sakuramonkey
Tháng Năm 10, 2011
không thể chối bỏ tình cảm Thi Tiểu Hắc dành cho Trần Tiểu Kê thì cũng không nên quên đi cảm tình Lan Khánh dành cho Bách Lý Thất, theo cái sự “suy diễn” cực đại của bản thân, thì tui cho rằng anh Khánh cái ngày xưa ấy, không phải trở nên điên loạn vì tư thù không đâu, mà còn như lời anh thường lặp lại rằng “ai dám đụng vào người của anh thì anh chém”(này thì ta nổ đại khái), mà anh đi bêu đầu tên hoàng thượng kia còn vì ngày xưa lão dám chém em thê thảm như cái mền rách, nói gì thì nói, cái chương nhìn vìa quá khứ ấy ta đọc đi đọc lại hơn chục lần rồi, và hoàn toàn có thể khẳng định, anh Khánh ngày ấy có tình cảm với em mà anh không hề nhận ra mà thôi, vì giữa lúc không ai bên cạnh tử tế chăm sóc mà anh tin tưởng được, thì dẫu em chỉ là đứa bé vài tuổi thôi đã lay động được tâm anh, và được anh tín nhiệm hoàn toàn rồi “lựa chọn” làm phao cứu hộ giúp anh thoát khỏi cầm tù…ực…ta thích đến chết cặp này rồi !!
Leo
Tháng Năm 10, 2011
Ặc, đọc xong chương này vẫn thấy ngơ ngơ, thế rốt cuộc là anh Khánh vẫn nhớ tất cả chuyện cũ và bi h đã nhớ ra khoảng thời gian ở cùng vs kon gà kia, hay là anh ý lại phát điên và quên 1 lần nữa thì mới nhớ ra em Thất??? Không hiểu, không hiểu…
Tĩnh Long Các
Tháng Năm 11, 2011
[Hồng]
Thực tình thì từ chiều đến giờ đọc chương này, ta đã suy nghĩ rất nghiêm túc mà vẫn chưa sắp xếp đc câu chữ cũng như ý kiến của mình. Tình cảm của Lan Khánh làm ta rối thực sự.
Ta đang rất thắc mắc khi viết đoạn này, chị Tự Từ là viết suy nghĩ thật của Lan Khánh ra hay là đã bị ảnh hưởng tình cảm riêng của mình vào đó.
Nếu Lan Khánh thật sự suy nghĩ như chương này thì (theo ta thôi nha) Lan Khánh có tình cảm với Tiểu Thất – Bách Lý Thất, một thứ tình cảm gần chạm đến ngưỡng tình yêu, nhưng chưa đủ để gọi là yêu vì thời gian dưỡng ra quá ngắn ngủi, nhưng một cái cây còn non phải chịu nhiều giông bão nhưng vẫn gắng gượng phát triển, mãi đến sau này khi giông bão qua đi, nó mới kiên cường sinh trưởng.
Ta thật sự đã vui vì trong mắt Lan Khánh, Bách Lý Thất có tồn tại. Với ta, Thi Tiểu Hắc gần như tượng trưng cho ý niệm “nếu Lan Khánh và Tiểu Thất gặp nhau trong hoàn cảnh chuyện ngày đó ko nghiêm trọng đến vậy, hoặc ko xảy ra”. Nói cách khác, sau từng ấy thời gian, cho đến lúc này, từ sâu trong tiềm thức của Lan Khánh đã chấp nhận Tiểu Thất, và ý niệm “nếu có thể quên hết mà sống thế này thì thật tốt”. Lan Khánh ngay giây phút chuyển giao thành Thi Tiểu Hắc ấy đã cho mình và Tiểu Thất một cơ hội, chứ ko phải người đa nhân cách tìm chỗ trốn tránh đi. Ta nghĩ, dù cho sau này hai người lấy tư cách gì để gặp nhau, họ rồi cũng sẽ có hạnh phúc.
Cảm ơn RedFox, cảm ơn Sa Vũ rất nhiều.
bi ngo hn
Tháng Năm 11, 2011
thanks 2 ban rat nhieu na, chuong sau anh That kho rui
T_T, nhung cung la niem vui tot bac nhi ^_^
>_<
Bội Bội
Tháng Năm 12, 2011
Đây đây đây, chính cái chương này đây, ta chờ hoài mới đến, để nhảy vào nhiều chuyện vài câu.
.
Sau khi đọc com của bạn Rinni ở chương trước… thấy thật tâm đắc, cũng nhận ra vài điều…
Trước đây có lần ta tách riêng biệt Lan Khánh và Thi Tiểu Hắc, à vâng, bây giờ ta thấy ta sai rồi TT^TT, cúi đầu nhận lỗi… Cái đoạn mà bạn Rinni bảo Thi Tiểu Hắc chính là Lan Khánh lúc tai ương chưa đến đó, bạn khai sáng cho ta a ^^. Phân tích tình cảm của Lan Khánh đối Vân Khuynh cũng thế, đọc vào thật sướng mắt.
Một vài dòng ngưỡng mộ dành cho bạn Rinni ^^!!!
.
Có điều này ta muốn nói, đó là ta *chủ quan* thấy rằng Lan Khánh làm j có bị tẩu hỏa lại lần này, rõ ràng là tỉnh táo như thế, tác giả cũng đâu nói hắn phát bệnh lại đâu, đó chỉ là nhận xét của mấy vị tiểu binh kia thôi mờ =”=… sao ai cũng cho rằng LK bệnh lại vậy!!! mà như thế làm j có công bằng cho Tiểu Thất nhà ta đâu, hix… vì thực sự là LK hắn cũng có tình cảm với Nguyệt nhi và mặn mà lắm với Thất nhi mà… a a a… ta ko chịu đâu TT^TT…
Lan Khánh a ~~~ như vầy người ta gọi là trốn tránh, là trốn tránh a, lại 1 lần nữa, theo ý kiến chủ quan, giờ nhớ lại hết rồi đó, đau thương yêu hận j đều tất tần tật hiện ra trước mắt, ko nhìn cũng ko đc, ko để ý càng ko xong, mà yêu rồi đó, thì tất nhiên là muốn bay ngay đến bên em, nhưng tự dưng ko đâu lại đột ngột làm như thế rõ ràng ko phải là tác phong của LK, a, đột ngột thì có nhưng nhún nhường đi tìm em thì [chắc] sẽ ko có.
=> Đó là trốn tránh, haiz… thì cũng là bỏ lại wa’ khứ đi thôi, nhưng mà nếu anh để em biết được người yêu mình ngay trước mắt đây cũng là “Lan Khánh” chứ ko phải 1 LK thần trí ko ổn định thì có lẽ em sẽ nhẹ lòng và sung sướng hơn nữa, thì cũng cùng là 1 người đó thôi nhưng khác biệt cũng ko tính là nhỏ đi.
.
Những dòng miêu tả tâm lí LK khi nhớ lại chuyện xưa, phải nói là… uhm… ưng í đi, chỉ tiếc là nó ngắn wa’, và chúng ta đều muốn xem nhiều hơn?! Chừng này đối với ta mà nói là ko đủ, aiza… ta thích càng quằn quại càng tốt, nhưng có lẽ đây ko phải là phong cách của tác giả, và có lẽ cũng sẽ có nhiều ý kiến cho rằng chỉ nên dừng lại ở đây để cho người đọc có cái mà suy nghĩ, để cho Lk luôn là 1 con người bí ẩn khó đoán biết [như bạn nào đó đã nói].
Dù sao truyện cũng đã đi vào hồi kết, và ta vẫn cảm thấy rất hụt hẫng và thiếu thốn, ta muốn bik nhìu hơn suy nghĩ của LK về Thất nhi nhà ta a TT^TT… Thiệt là nóng trong người mà!
nhungvu
Tháng Năm 12, 2011
ta có ý kiến tí nhá , anh Khánh có nói là “vì sao lúc ở kinh thành hắn nói muốn ly khai, hơn nữa ngay cả con mắt cũng không liếc người kia một cái, người kia thế nhưng cái gì cũng không nói, chỉ buông tay mặc hắn đi xa?
từ đó suy ra việc anh đi tìm em là phải thôi, anh có cái thói của mình là của mình, làm gì có chuyện dám lấy của anh hay trốn đi mà anh để yên :”>
Rinni
Tháng Năm 13, 2011
Ah~ Tại hạ là Rinni đơi *Xấu hổ quá*
Xin lỗi hai nàng Fox và Sa Vũ, ta là dân bon chen thứ thiệt, nên cho ta nhắn gửi với bạn Bối Bối vài dòng nhé~ Mong hai nàng đừng giận vì ta vô duyên *Cười man rợ + Tự đập đầu xuống bàn vì quá sức thú tính*
Những điều nàng Bội Bội nói về Lan Khánh cũng là những việc khiến ta cảm thấy băn khoăn khi đọc KTNT, ta không cho rằng mình hiểu Lan Khánh, ta chỉ có thể cảm nhận được phần nào nỗi đau và những ý nghĩ của Lan Khánh thông qua vài câu chữ thôi ah~ *Còn lại ta tự hint*. Bản thân ta nghĩ Lan Khánh không trốn tránh, mà là tự cho bản thân mình một cơ hội để tha thứ, để quên đi quá khứ và tiếp tục sống. Đọc Lãng Đãng, ta cảm giác mãnh liệt rằng Lan Khánh muốn chết, dù biết bản thân mình tẩu hỏa nhập ma, nếu không uống dược thì chắc chắn là không thể sống quá 3 năm, nhưng Lan Khánh không quan tâm. Đối với Lan Khánh lúc đó, khi mà mối thù của gia đình đã vơi bớt, Lan Khánh cảm thấy mình lạc lõng, giống như thứ duy nhất được coi là mục đích tồn tại của mình đã mất~ Ta còn nhớ Tiểu Thất đã từng nói, bóng người của Lan Khánh lúc ở Yến Đãng Sơn thật cô đơn, buồn bã, dù Lan Khánh bình thường rất gầy nhưng so với lúc làm Tiểu Hắc, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ, có thể đẩy ngã người của anh bất cứ lúc nào.
Lan Khánh trong biển lửa năm ấy có lẽ đã thực sự không còn bất kỳ lý do gì để tiếp tục tồn tại, nhưng Lan Khánh trong đại lao hôm nay thì có Bách Lý Thất, có Trần Tiểu Kê của mình, có hạnh phúc của mình~ Vì thế Lan Khánh chấp nhận bỏ đi một phần cố chấp của bản thân, bỏ đi những thù hằn dai dẳng còn đeo bám anh ngót ngét 7,8 năm trời sau cái lần đại náo hoàng cung năm xưa. Theo mình, đó là sự chọn lựa, sự tha thứ và sự chấp nhận chứ không phải là trốn tránh. Nhưng nếu thực sự là trốn tránh, thì ai có thể trách anh khi điều mà anh mong muốn nhất chính là được hạnh phúc. Lan Khánh đã đau khổ quá lâu rồi, chúng hủ chúng ta *Trong đó có cả chị Từ* đều mong muốn anh có thể hạnh phúc~ Chẳng phải Lan Khánh khi còn làm đại ma đầu đã cảm thấy thật bình yên bên cạnh một Tô Giải Dung do Tiểu Thất dịch dung sao? Đã đau khổ nhiều rồi, đã mệt mỏi quá lâu, đã băng lãnh và hận thù trong thời gian quá dài, đã cô đơn đủ khiến người ta có cảm giác dày vò không ngừng, Lan Khánh hôm nay buông tay hết tất cả, chỉ để có được Tiểu Kê ah~ Dù là Lan Khánh hay Thi Tiểu Hắc, ai cũng muốn tìm lại nơi chốn bình yên cho mình~ Và nơi chốn ấy chỉ có thể là Tiểu Thất của chúng ta ah~
Mình đã đọc qua QT bộ này, nhưng thực sự, cảm xúc chỉ dào dạt khi mình đọc bản edit~ Và dường như mỗi lần đọc, mình lại hiểu Lan Khánh hơn một chút *Dù phần lớn là tự mình chém*, đoạn hồi tưởng hơi ngắn và chưa thực sự làm hài lòng nhiều người đọc, trong đó có cả mình, nhưng chúng ta hãy nghĩ là hãy để Lan Khánh nhanh nhanh đến với Tiểu Thất, nhanh nhanh đến với hạnh phúc của mình, nhanh nhanh đến với sự bình yên mà bản thân luôn khao khát~
End~
*Nhìn lên đọc*
*Tự sợ hãi vì quá sến*
*Che mặt im lặng đi ra*
Bội Bội
Tháng Năm 14, 2011
Ta biết rằng khi nói “trốn tránh” là đụng chạm lắm TT^TT
Ta, hix, định nói là đứng trên phương diện khách quan mà nhận xét, nhưng ta phát hiện ra rằng trong một câu chuyện mang hơi hướng ngược luyến, có lẽ ta chẳng bao giờ khách quan cho nổi, vì ko hỉu sao bị yêu vô điều kiện với các em a ^^, vì thế nên, xin lỗi đi, các anh lúc nào cũng xếp dưới một bậc => haiz.. vậy là giờ nó thành chủ quan rồi đó =”=…
.
Thì ta cũng có bảo là LK giải quyết mọi chuyện như vậy cũng xem như là bỏ lại quá khứ và lựa chọn cho mình tương lai hạnh phúc a, còn ta nói trốn tránh thì lúc đó ý ta là … aiz… là … vậy đó, là ta thiệt muốn tát anh mấy cái mà, tiểu Thất của (chúng) ta a~~~…
.
Ô, ta cảm giác tình yêu mọi người dành cho LK thật lớn, vì thế nên ta lại càng yêu tiểu Thất hơn ^^, a a con giai ngoan của ta *tự sướng*… Lk mà về làm rể nhà ta thì cẩn trọng cẩn trọng nha ^^!!!
Rinni
Tháng Năm 14, 2011
Bội Bội nàng, ta xin lỗi vì đã type sai tên nàng nhé~ Không biết hôm qua mắt mũi kèm nhèm ra sao mà ta viết thành Bối Bối~ Bạn Fox và Sa Vũ đã từng nói đây là nơi tự do bình luận mà, chỉ cần chúng ta không đi quá giới hạn của mình là được. Chủ nhà đã bật đèn xanh như thế, thì chúng ta nên tận dụng tiện nghi mà lấn chiếm ah~
Ta chỉ tiếc một điều trong bộ KTNT là nó quá ngắn ah~ Chỉ có 3 quyển thôi~ Giá như nó dài cỡ Phượng Vu Cửu Thiên nhỉ? Hehe, như thế thì không biết đến chừng nào, tháng nào, năm nào, chúng ta mới đọc được hết bản edit~ Như một bạn ở trên đã nói là các anh dù với cái tên nào cũng sẽ tìm được hạnh phúc với nhau, cho nên chúng ta không cần phải lo lắng nữa, mà hãy tung bông chúc mừng cho các bạn đi ah~
Hehe, nàng không biết là Facebook và WP có nhiều hội FC Lan Khánh trá hình hay sao? Ta công nhận là Lan Khánh ấn tượng thật, ta thì yêu cả hai Lan Khánh và Tiểu Thất nhưng tính ta siêu S ah~ Nếu mà ta thương Tiểu Thất thì nhiều khả năng là sẽ khi dễ bạn chứ chẳng trân trọng gì cho nên ta ngậm ngùi nhường cho các nàng, với cả ta sợ lệ khí của Lan Khánh ah~ Ta thích S chứ không thích bị S. ^____^
Chặng đường đến hồi kết cũng gần rồi, ta mong chờ đọc những chap cuối và phiên ngoại của hai bạn Fox và Sa Vũ. Nhưng mà mình nhớ là phần phiên ngoại còn có Tiểu Kê thành thân ký nữa, không biết là nó sẽ nằm hẳn ra một phiên ngoại riêng, hay là nằm trong một chương nào đó?
nhungvu
Tháng Năm 12, 2011
đọc đến đây ta muốn chị Từ viết tiếp bộ nữa quá cơ, đọc đi đọc lai bao nhiêu lần vẫn ko thấy cam tâm mà :((
thank 2 nàng ^^~~~
gautrucvuive
Tháng Năm 12, 2011
Đấy đấy, ta cũng đang chờ cái chap này mà com đấy. Cơ mà, về căn bản, bạn Bội Bội com hết của ta, suy nghĩ phần lớn là như thế lun, nên *ôm ôm* tks bạn Bội Bội nhìu, đỡ cho ta com nhìu 😀
Nhưng ta… hơi khác bạn 1 tý. Ta ban đầu cũng nghĩ là LK giả vờ làm TTH, mà theo như bạn nói là trốn tránh á, thì ta lại cho rằng Lan Đại giáo chủ nhà chúng ta đã dung hòa cùng Thi Tiểu Hắc để cho ra 1 anh hòan tòan mới, có cả cái ngây ngơ trong sáng của Tiểu Hắc mà cũng có lun tính cách yêu mị của LK. Chứ mà nói LK trốn tránh, vậy thì tổn hại hình tượng LK của chúng ta quá ma. Anh ý trong lòng ta hòan hảo lắm đó (thế nên mới có chiện ko cách nào để anh chạy theo năn nỉ Tiểu Thất đc, haizz)
Này nhá, anh Tiểu Hắc mới á, bít suy nghĩ hơn nhiều, bít khi nào nên nháo, khi nào thì ko; bít dùng độc để độc người khác, cũng bít dùng độc để đạt mục đích của mình; bít dùng khuôn mặt đẹp đến chói lóa mà quyến rũ ngta, rùi khi đối phương thất thần, tung cho 1 phát độc (ta nhớ trước kia Tiểu Hắc tòan dùng vũ lực hay tống giam ngta T^T)… Có rất nhìu chi tiết nhỏ nhỏ khiến ta thiên về giả thiết “dung hòa” và đây là giả thiết duy nhất mà ta chấp nhận (ai bảo Từ tỷ hem nói rõ LK có tẩu hỏa, có mất trí hay có bị làm sao làm chi; chị ko nói thì ta cứ đóan, her her)
Ngô
Tháng Năm 12, 2011
Có thể nhanh như vậy nhớ ra tất cả ? Vậy sao không thể nhanh hơn một chút nữa, để Tiểu Kể kia đỡ phải chịu những đau đớn tột cùng như vậy, để những giọt nước mắt của Tiểu Kê ấy không tuôn rơi …
Mới đấm vỡ vách tường thôi a~ căn bản là chưa quằn quại lắm, hừ, để Tiểu Kê như vậy, ít ra Tiểu Hắc ngươi cũng nên đau khổ nhiều một chút, hừ hừ.
T^T
Nói vậy thôi a~
Nhớ ra rồi nhớ ra rồi a Tiểu Hắc, vậy ta không làm phiền ngươi, đi tìm Tiểu Kê của ngươi đi, thật mau một chút, ta ở đây ngồi ngóng 2 vợ chồng nhà ngươi *chấm khăn*
Joyce
Tháng Năm 14, 2011
đúng đúng, Tiểu Hắc phải theo đuổi Tiểu Kê 1 chút đi >:)
gì chứ lúc đầu mình nghĩ hùi í Lan Khánh khổ quá, giờ nên khổ ít thôi, nhưng mà bé Kê cũng có ít khổ đâu, lại chưa kể đã chấp nhận làm thân nam nhi mà ở dưới ùi =.=, gì mà phải chịu đựng nhìu đau khổ tình cảm hơn chớ hỉ :”>
aiz, anyway, nghĩ vu vơ a nghĩ vu vơ!~
zyner
Tháng Năm 12, 2011
cũng sắp đến hồi kết rồi..
Joyce
Tháng Năm 14, 2011
đọc từ trên xuống, qua cái đoạn bạn Khánh lờ mờ nhớ ra, cảm động muốn chết, kết quả là câu cuối hắn phát 1 câu muốn ngã ghế!!!!! Sao tự nhin lại đạp hết tội qua bé gà vaiz nè!!! (“”-.-) Aizzzz….
Leo
Tháng Năm 15, 2011
Ai dza, bạn hiền ah, đọc qua KCNT rùi mà còn không bít tính khí của Thi Tiểu Hắc sao
1, Bất kê xảy ra chuyện gì thì Tiểu hắc luôn không có lỗi.
2, Bất kỳ tội lỗi gì cũng đều do pé gà gây nên ( như thế mới có lý do để phạt chứ)
3, Thắc mắc gì thì xem lại 2 điểu trên nhé!
Joyce
Tháng Năm 16, 2011
haha, phải phải, nhưng mà tớ vẫn bất ngờ bởi cái giọng “bé trai” của Hắc đại nhân quá :)) Mà nghe bạn túm tét 2 đìu trên thì hok bik sao cứ nghĩ tới kiểu hình tượng chibi của Tiểu Hắc mà thôi :))
Leo
Tháng Năm 17, 2011
Hắc hắc…Lan đại giáo chủ trong hình tượng chibi??? Cười chết mất…hahaha 😀
Ý quên, cười nhỏ thui nha…Amen!!!
Tĩnh Long Các
Tháng Năm 14, 2011
[Hồng]
Cái chương này là cái chương gần như nặng kí nhất ba quyển thì phải. Nhiều ý kiến, mà cũng nhiều vote nữa.
Thương Tiểu Thất vô cùng. Chọc cho Tiểu thất buồn bã thương tâm như vậy đời này chắc cũng chỉ có Lan đại ca thôi ;____;
Mỗi lần đọc lại là cảm giác lại bồi hồi khó tả, mà cứ bồi hồi thì muốn com, mà com thì lại chẳng biết nói gì. ;____; Cũng tại Lan đại ca phức tạp quá.
EM YÊU CHỊ TỪ ~<3 !!!!!!!!
Vô Danh
Tháng Năm 16, 2011
Cái bạn Duyên Lăng Nhất Diệp này nha, bạn chuyên đi lừa tình người khác, lừa tình cả độc giả chúng ta. Nếu không phải ta đã coi Thiết kiếm xuân thu thì ta cũng ko biết bạn là nữ đâu. Làm mới đầu ta còn tưởng chuyện bạn với chồng bạn là sinh tử văn nữa chứ =_= Té ra là shoujo trá hình nha =__= Bạn hại con gà đáng yêu thật thê thảm vì bạn làm chồng của con gà cứ đinh ninh là nam có thể sinh con được =___= Bạn thật là tội lỗi chồng chất! =__=
Uchiha Sasuke
Tháng Năm 16, 2011
Cuối cùng anh cũng nhớ ra, anh làm thiên hạ chờ hảo lâu a, mà là anh quên rồi nói lời thương tâm chứ có phải tại em nó mô, tức gì Tiểu thất
Tiểu Thất a, lần này em chít chắc rùi, Lan công tử khùng á
Tiểu Nguyệt
Tháng Năm 17, 2011
vào cổ vũ [giục giã trá hình] 2 bợn
ahhhhhhhhhhhhhhhhhhssssssssiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
sắp hoàn rồi
lại không được gặp Lan Khánh mỹ nhân rồi
*trấm trấm nước mắt*
anh Khánh a~
anh đến đón vợ mà giống như đi bắt vợ qá
cái tính đúng là
~~~~~~~~~~~~~~“
Yumi Ling
Tháng Một 24, 2012
Cũng không biết tại sao, hôm nay lại đâm đầu đọc lại KTNT lần nữa.
Hiện giờ… vẫn còn rất rối, rối lắm….
Lan Khánh… Thi Tiểu Hắc…
Suy cho cùng thì Lan Khánh kia có thật sự yêu thương Tiểu Thất không ?
Đã đọc hết tất cả các cm tranh luận ở chương trước, lẫn chương này… thế nhưng cảm thấy đầu óc ngày càng rối thêm… Không phải vì không hiểu.
Cũng như bao người khác, tôi cũng ước gì… giá như Tự Từ chịu viết thêm một quyển, giải tỏa hoàn toàn khúc mắc (quằn quại) của fangirl…
————————–
p/s : Chỉ là lảm nhảm vài lời. Đầu năm đầu tháng mà toàn nói mấy cái gì đâu không.
Thật thất lễ với chủ nhà :’D.
Happy Lunar New Year !!!
Chúc cả 2 một năm an lành :”).
Redfox Seens
Tháng Một 24, 2012
(redfox)
Có, khẳng định là có ^^
Chúc mừng năm mới bạn nhé :”Đ
dust1506
Tháng Một 24, 2013
Haha… Anh í nhớ lại rồi