Ngày này cuối cùng đã đến ~
***
Tác giả: Tự Từ
Người dịch: QT
Biên tập: Sa Vũ
Beta: Redfox
Lan Khánh cả thân ướt đẫm không biết ra khỏi bồn tắm từ khi nào, đã đang đứng phía sau Tiểu Thất.
Tiểu Thất lặng đi một chút, quay đầu vừa thấy Lan Khánh, hổn hển thuận nói: “Ngươi đi ra làm gì, còn không mau trở về ngâm trong bồn tắm. Nếu không, dục hỏa công tâm như thế, chỉ cần nắm được ai liền…”
“Liền sao?” Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, khóe miệng câu ra nụ cười âm trầm.
Cặp phượng mâu đen láy đảo qua Lý Trung, Lý Trung bị Lan Khánh liếc mắt cả người nổi da gà. Lan Khánh tái đem ánh mắt dừng trên người Tiểu Thất, sau đó vươn tay vuốt ve mặt hắn.
Khuôn mặt kia bởi vì Hồi Xuân công tán đi, rút bớt vẻ non nớt, trở nên anh tuấn rất nhiều, nhưng vẫn là nhìn ra bóng dáng chân mày mềm mại lúc trẻ.
Lan Khánh vuốt ve, tâm tư liền bị tác động. Hắn nói: “Ai tới ta cũng không muốn…”
“Vậy sao được!” Tiểu Thất gấp đến độ giậm chân, nhưng cứ quýnh lên nhảy dựng như vậy lại khiến dược lực trong cơ thể thẳng hướng não bộ, làm cho cả người hắn choáng váng, chân lại mềm nhũn.
Lý Trung thấy thế vội vàng muốn đỡ Tiểu Thất, lại chậm một bước.
Lan Khánh nhanh chóng vươn tay ôm lấy Tiểu Thất, kéo hắn dựa vào trong lòng, sau đó dùng một loại thanh âm khiến Tiểu Thất không rét mà run nói: “Bởi vì ta đã tuyển một người tốt lắm.”
“Tuyển, tuyển người tốt?” Tiểu Thất mãnh kinh nhìn Lý Trung lại nhìn chính mình.
Tầm mắt Lan Khánh không ở trên người Lý Trung, này chính là đại biểu… Không, Bách Lý Thất ngươi suy nghĩ quá nhiều, làm sao có loại sự tình này phát sinh được…
Chỉ là khi Tiểu Thất đem thị tuyến hướng Lan Khánh cũng là lúc điện quang hỏa thạch, bốn đạo mục quang nóng rực giao nhau trên không trung, thời khắc tương giao đó phảng phất như lôi điện va đập, tiểu tâm can của Tiểu Thất bị đập cho nhảy nhót thật mạnh, cả người run rẩy.
“Sư, sư, sư huynh?” Tiểu Thất một bên run rẩy một bên hỏi.
Lan Khánh hướng Tiểu Thất nở rộ tươi cười tuyệt mỹ mị hoặc chết người không đền mạng, chỉ là Tiểu Thất dĩ vãng thường thường bị Lan Khánh cười mê đảo đến hôn đầu chuyển hướng lúc này lại nổi lên cảm giác dị thường bất hảo.
Sẽ không phải… là thật chứ…
Không, không có khả năng! Bách Lý Thất ngươi đừng chính mình dọa chính mình!
Tiểu Thất mạnh lắc đầu.
“Tiểu Thất ngươi ngoan ngoãn, Tiểu Hắc đại nhân ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi!” Lan Khánh dứt lời, kình phong dâng lên, ván cửa “phanh” một tiếng đóng lại. Thân ảnh hai người biến mất ở phía sau, cũng che đi tầm mắt lo lắng của Lý Trung.
“Ô y.. A Trung a…” Dự cảm Tiểu Thất thành thật.
Hắn vạn phần sợ hãi, Lan Khánh thật sự bị khuất phục trước dược tính, không tái nhịn được nữa mà trực tiếp muốn bắt mông của hắn đến giải xuân dược!
Sư phụ cứu mạng—
Một tiếng “Phanh—” thật lớn vang lên, Tiểu Thất bị ném mạnh lên ván giường, đau đến mức hắn thiếu chút nữa phun lệ.
Lan Khánh trực tiếp áp trên người Tiểu Thất, Tiểu Thất vừa lấy lại tinh thần nhìn thấy Lan Khánh ở trên đầu cười âm thảm, toàn bộ da đầu đều run lên.
Tiểu Thất chỉ khoác một kiện ngoại y, tư thế như thế làm cho y sam rớt sang hai bên, lộ ra một khoảng ngực vân da đều đặn.
Hắn thấy ánh mắt Lan Khánh nhìn ngực mình phát ra quang mang hung ác, một bàn tay sờ soạng trên ngực, lòng bàn tay cùng da thịt đụng chạm giống như phát ra hoa lửa làm Tiểu Thất mạnh run lên.
Tay Lan Khánh ở trên ngực hắn chưa toại nguyện mà thong thả vuốt ve, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng đi xuống, Tiểu Thất vội vàng bắt lấy tay Lan Khánh quát: “Không được không được, chúng ta không thể làm như vậy!”
“Vì cái gì không được?” Thanh âm Lan Khánh trầm xuống: “Ngươi cam lòng tìm cô nương hầu hạ ngươi, cũng không muốn để ta chạm? Ta có điểm nào so ra kém các nàng, các nàng lại có người nào đẹp hơn ta?”
Lan Khánh căn bản mặc kệ Tiểu Thất phản đối, bàn tay kia giãy ra, thoáng cái chộp tới nhục trụ đã muốn lược lược ngẩng đầu của Tiểu Thất.
“Ô…A…” Tiểu Thất chịu không nổi loại kích thích này, cả người cuộn lên, run rẩy. Thanh âm hắn bén nhọn cất cao đứt quãng nói: “Này, này không giống a… Sư huynh ngươi là nam nhân không phải nữ nhân… Người bình thường lúc này không phải đều tìm nữ sao…”
Lan Khánh lại nhẹ nhàng thi lực một chút.
“A…A…” Sẽ chết, sẽ chết, mau ra! Tiểu Thất rưng rưng rên rỉ.
“Nam thì sao, nữ thì sao? Không phải đều giống nhau?” Hơi thở Lan Khánh cũng không xong, mồ hôi gộp thành giọt lớn… từ trên trán hắn trượt xuống, rơi lên trên môi Tiểu Thất dưới thân hắn.
Lan Khánh nhìn môi mỏng mới vừa rồi bị cắn xuất huyết, còn có thần sắc ẩn nhẫn khó nhịn trên mặt Tiểu Thất, một phen dục hỏa trong lòng thoáng cái cháy lên khiến thanh âm hắn có chút không xong.
Tiểu Thất vẻ mặt cầu xin. “Sư huynh không được, chúng ta không được! Nếu thực làm vậy, chờ đến lúc ngươi thanh tỉnh sẽ rất khinh miệt.”
Lan Khánh nói: “Ta hiện tại rất thanh tỉnh!”
“Ngươi căn bản một chút đều không tỉnh táo!” Tiểu Thất đánh vào tay Lan Khánh muốn hắn buông tiểu nhục trụ đáng thương của bản thân nhưng Lan Khánh chẳng những không buông mà còn động lên, động tác uy hiếp này làm cho Tiểu Thất thẳng hừ thanh.
“Ách… A… Không được, tuyệt đối không được! Sư huynh ngươi đã quên chuyện trước kia mới có thể thấy không sao, nếu ngươi nhớ lại nhất định ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ta, càng không nói đến cùng ta làm ra loại sự tình này!” Nói xong, Tiểu Thất bắt đầu vật lộn giãy giụa, cho dù đối mặt với hiểm cảnh gốc rễ con cháu khó giữ, hắn cũng muốn đào thoát khỏi tay Lan Khánh.
Lan Khánh thấy bộ dáng Tiểu Thất dù chết cũng muốn thoát đi như vậy, trong lòng cơn tức càng vượng. Tiểu Thất càng giãy giụa, hắn càng nắm chặt hơn, đến cuối cùng Tiểu Thất chơi xấu vươn tay mạnh mẽ nắm yếu hại giữa hai chân Lan Khánh một chút, Lan Khánh mới run lên buông lỏng tay.
Tiểu Thất ngừng nắm lập tức lui đến đầu giường, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.
“Trần Tiểu Kê!” Trong mắt Lan Khánh nộ khí dần dần hiển hiện, bầu không khí bốn phía bỗng dưng trầm trọng giống như mưa bão sắp tới, khiến người ta cơ hồ không thể hô hấp.
Người này cho dù bị bế nội lực, khí thế phát ra vẫn có năng lực khiến người ta không rét mà run.
Lan Khánh lần thứ hai tới gần Tiểu Thất, Tiểu Thất thì mãnh liệt thở hổn hển chống cự, hai người hai tay đến đến đi đi, ở trên giường triển khai võ công chiêu số, đánh đến rốt cuộc thậm chí cả hai chân cũng thượng tràng, cơ hồ quấn bện thành bánh quai chèo.
“Buông!” Tiểu Thất rống giận, tay đương lúc dùng sức quá mạnh mà vung hết sức, sau đó hắn nghe thấy một tiếng “ba”.
“…” Động tác Lan Khánh ngừng lại.
“…” Tiểu Thất nhìn bàn tay chính mình vươn ra, lại nhìn dung nhan bạch ngọc của Lan Khánh từ từ nổi lên dấu năm ngón tay, hắn hít sâu một hơi rồi sau đó run lẩy bẩy, “a…a…a…”, rất lâu cũng không nói nên lời.
“Ngươi đánh ta, hả? To gan ra sao?” Khóe miệng Lan Khánh gợi lên ý cười, một đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tiểu Thất.
Tiểu Thất chậm rãi nhích mông ra sau, biết rõ không đường thối lui nhưng vẫn giãy giụa nói: “Là ngoài ý muốn! Sư đệ nào có gan đánh sư huynh ngài, đây là ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn!”
“Ta đây thương ngươi, ngươi lại tát ta một cái, sư đệ ngươi đối với sư huynh đúng là tốt!” Dứt lời, Lan Khánh cười nịnh một tiếng, ngũ trảo nhanh chóng chộp tới Tiểu Thất.
Tiểu Thất kêu to một tiếng, nghĩ thầm mạng nhỏ thế là chấm hết, liền bất kể trả giá hô: “Ta đối với ngươi như vậy, là bởi vì cha ta là cừu nhân bất cộng đái thiên của ngươi nên mới không muốn để ngươi cùng ta phát sinh sự tình tương lai sẽ phải hối hận!”
Lan Khánh yên tĩnh trở lại. “Ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ!”
Đôi nhãn tình Lan Khánh vừa đen vừa sáng, tuy rằng tràn đầy dục hỏa đang áp nhẫn cố nén. Tiểu Thất khẩn trương nuốt một khẩu nước miếng, nghĩ thầm, bỏ qua lúc này e rằng không còn cơ hội giải thích nào khác mà hai người đều đã vui đùa xong xuôi hết rồi, vì thế tựa như pháo nổ phách lý phách lý không ngừng nói: “Còn nhớ sự tình trong tòa nhà lớn ta kể cho ngươi? Sư huynh ta nói chính là ngươi, chỉ là ngươi đã quên hết sự tình trước kia, cứ cho rằng mình là Thi Tiểu Hắc!”
Tiểu Thất nói: “Năm đó ngươi một nhà bảy mươi hai khẩu bị cha ta giết chết, còn ngươi bị hắn biến thành cấm luyến giam trong thâm cung, hắn đối với ngươi làm rất nhiều việc vô sỉ, vì thế ngươi hận hắn, liên đới cũng hận ta, ngươi nói đó là hận ốc cập ô…”
“Ta, là nhi tử cha thương yêu nhất… Cho nên, chiếu theo phong thái hành sự của ngươi… Tuy rằng ngươi đã tự tay giết chết cha ta báo thù, tuy ta cũng cứu ngươi một mạng, nhưng ta là con của cừu nhân, ngươi vẫn là không muốn thấy ta.”
“Ngươi hiện tại tẩu hỏa nhập ma cái gì cũng không nhớ rõ, ngươi đã quên hết việc này nên mới để ta lưu lại bên người, chờ ngày nào đó tháng nào đó ngươi khôi phục trí nhớ, đến lúc đấy khẳng định ngươi lại xem thường ta. Nếu biết bản thân cùng ta như thế, cũng sẽ chỉ càng thêm chán ghét mà thôi. Vì ngươi, vì ta, ta thấy…”
Tiểu Thất nói xong lời cuối đã như sắp khóc. “…Sư huynh… Chúng ta vẫn kêu hai cô nương tới được không?”
Sự tình chôn thật sâu trong lòng hiện giờ nói ra tất cả, Tiểu Thất thế nhưng không có một tia cảm giác trút được gánh nặng, hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, sau đó ôm một cô nương tự mình đề thương thượng mã hảo hảo giải dâm độc, mà không phải bị người dùng như đối tượng giải độc.
Lan Khánh nghe xong chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó mạnh mẽ lôi kéo cả người Tiểu Thất, đem Tiểu Thất đặt dưới thân mình.
Lan Khánh chăm chú nhìn Tiểu Thất, nói: “Ta đã nói qua, ta không phải sư huynh của ngươi. Ngươi nếu còn nhận sai ta thành sư huynh của ngươi, vậy đừng trách ta không khách khí!”
Năm ngón tay Lan Khánh từ từ nắm lại, thanh âm khớp ngón tất tất ba ba vang lên bên tai, Tiểu Thất sợ tới mức rụt lui.
Lan Khánh tiếp tục nói: “Tên của ta là Thi Tiểu Hắc, sự tình người kia cùng ta không quan hệ. Hiện nay ta muốn tìm ngươi giải độc, không phải người kia muốn tìm ngươi giải độc, ngươi nhận rõ cho ta, có biết hay không?”
“Biết, biết!” Ngữ khí Lan Khánh hàm xúc ý tứ uy hiếp trầm trọng, Tiểu Thất gật đầu như đập tỏi, buộc lòng ưng thuận.
“Tốt lắm.” Lan Khánh cảm thấy Tiểu Thất ngoan, tức giận liền tiêu hạ. Hắn vuốt ve khuôn mặt Tiểu Thất, ẩn ẩn cảm giác dưới khuôn mặt anh tuấn nam tử thành thục này có vô số vết thương, tâm chẳng biết tại sao đột nhiên tựa như mềm nhuyễn thành một khối.
Lan Khánh đối Tiểu Thất nói: “Mặt của ngươi, là cha ngươi đả thương?”
Tiểu Thất không quá muốn đáp nhưng cuối cùng vẫn ứng thanh: “…Phải”
“Cha ngươi thật sự lớn mật, ngươi là của ta, hắn dám đả thương đồ của Tiểu Hắc đại nhân ta!” Lan Khánh nói.
“…” Người này một chốc thanh tỉnh, một chốc lại điên khùng nghiêm trọng, Tiểu Thất hút hút mũi, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
“Tiểu Thất…” Lan Khánh thấp giọng kêu tên Tiểu Thất. Song mâu hắn chăm chú nhìn Tiểu Thất, tuy rằng thanh âm lãnh ngạnh nhưng trong mắt lại lộ một tia ôn nhu ngay cả bản thân cũng không phát hiện.
“Tiểu Thất… Ngươi là của ta, chỉ cần ta nhận thức, chỉ ta… Chỉ cần ngươi về sau không chọc ta tức giận, ta sẽ càng thêm thương ngươi, biết không?”
Lời Lan Khánh làm Tiểu Thất run rẩy không lý do.
Lời này nếu ngày thường nói là việc hết sức bình thường, nhưng hiện giờ hai người bọn họ trong thân trúng kỳ dâm chí độc, lại thêm hạ thân đã bị mới rồi chọc tới chọc lui đụng đến đụng đi hoàn toàn mạnh mẽ khuếch trương, hơn nữa nói thì cứ nói, một bàn tay Lan Khánh lại không biết vì cái gì nhéo tới nhéo lui tiểu hồng điểm trước ngực hắn, cho nên khi song song nghe được lời này, da đầu Tiểu Thất run lên, một trận huyết mạch sôi trào khiến hắn thấp suyễn ra tiếng theo động tác tay Lan Khánh.
Phản kháng cần làm đã làm, bất quá không có hiệu quả. Lời cần nói cũng đã nói, y sì không có hiệu quả. Dược tính vẫn luôn bị đè ép nhân lúc Tiểu Thất không biết làm sao mà quên bẵng giãy giụa liền hung mãnh giống như mưa rền gió dữ quét tới, tấn công đến mức thần trí Tiểu Thất mơ hồ, tháo xuống toàn bộ võ trang.
Lan Khánh từ trước tới nay là một người bá đạo, lực đạo hắn thi trên ngực Tiểu Thất cũng đồng dạng bá đạo.
Địa phương được ngón tay sáng bóng vuốt qua cảm giác có điểm đau đớn, phảng phất như muốn ở trên người Tiểu Thất lưu lại dấu tích mà ma sát. Tiểu Thất run nhè nhẹ, đương lúc sợ hãi, trong cơ thể lại đồng thời dâng lên khoái cảm khiến hắn không thể chống cự, tình triều hung mãnh lệnh người khó lòng kháng lại, sau đó, thân thể hắn bị Lan Khánh từng tấc từng tấc mở ra, hoàn toàn triển lộ trước mắt người này.
Lan Khánh cúi đầu cắn lên đôi môi thụ thương của hắn, lực đạo hút mút làm cho cả người Tiểu Thất bật lên, mang theo chút kinh hoàng.
Lan Khánh áp Tiểu Thất xuống giường, đầu lưỡi tiến quân thần tốc giống như muốn ăn hắn mà hôn, hôn đến Tiểu Thất ngay cả hít thở cũng khó khăn không thôi, thiên toàn địa chuyển, cảm giác trái tim cũng sắp từ trong cổ họng nhảy ra để cho Lan Khánh nuốt xuống.
Lan Khánh tách hai chân Tiểu Thất, sau đó dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: “Tiểu Thất, nhìn ta.”
Tiểu Thất mở mắt, mông lung nhìn Lan Khánh. Vẻ mặt Lan Khánh kêu hắn không rét mà run, biểu tình kiềm nén quá nhiều tham dục cũng đã đến cực điểm.
Lan Khánh đặt ngón tay của mình vào trong miệng liếm ướt bằng thóa dịch trong suốt, sau đó tiến vào phía sau Tiểu Thất.
Thân mình Tiểu Thất siết thật sự chặt, nhưng vẫn bị Lan Khánh từng chút từng chút mở ra.
Đầu ngón tay hơi hơi gập lại, không biết là va chạm thế nào mà khoái cảm quỷ dị đột như kỳ lai làm Tiểu Thất rên rỉ ra tiếng. Hẳn thở hào hển, nắm chặt cánh tay Lan Khánh, Lan Khánh cũng tuyệt không để ý tới kháng cự của hắn, còn gia tăng thành hai ngón tay.
“Ân… Không được…” Tiểu Thất không chịu nổi, cúi đầu kìm nén rên rỉ.
Lan Khánh cho tới bây giờ chưa có nhìn thấy Tiểu Thất tháo xuống nhân bì diện cụ giả tạo, hoàn hoàn toàn toàn triển lộ chính mình trước mặt hắn như vậy.
Tứ chi thon dài kẹp chặt bị bức bách mở rộng, khuôn mặt đoan chính tuấn lãng tràn ngập dục vọng, trong đôi mắt hoa đào mông lung thủy quang trong veo, toàn thân hắn khuất phục xuân dược mà tản ra khí tức mê người, hơn nữa rên rỉ ẩn nhẫn theo khe răng thoát ra lại hung hăng khiêu khích tâm Lan Khánh.
Lan Khánh rút ngón tay ra, hạ thấp thân mình, ngay sau đó dục vọng hỏa nhiệt vô pháp tái nhẫn nại trực tiếp xâm nhập cơ thể Tiểu Thất.
“Ô…” Tiểu Thất mãnh cung thân, hai tay bắt tại đệm giường vùng vẫy muốn đào thoát ra sau. Loại đau đớn cực đại chưa bao giờ lĩnh hội pha lẫn sung sướng hãi nhân đồng thời tập kích lại khiến cả người hắn run rẩy, hắn nhất thời không thở nổi, cảm giác thiên toàn địa chuyển, cơ hồ vô pháp thừa nhận.
Sau khi Lan Khánh tiến vào Tiểu Thất chỉ ngừng nghỉ trong chốc lát, đợi cho Tiểu Thất thở ra, hắn liền bắt đầu mãnh liệt xuyên thấu, từng chút từng chút hung mãnh mà cấp tốc va chạm Tiểu Thất.
“A…A…Ô….” Tiểu Thất hoàn toàn không biết phải thế nào cho phải, trốn cũng trốn không thoát, chạy cũng chạy không được, đầu óc cùng thân thể nóng đến mức giống như sắp sửa tan ra. Hắn mơ hồ biết như vậy không được, nhưng điểm ý thức này cũng theo từng đợt trừu sáp (đâm xuyên) càng ngày càng trọng của Lan Khánh mà tiêu tán.
Lan Khánh giống như mãnh thú vượt khỏi kìm hãm, tham lam muốn có được Tiểu Thất, toàn bộ rút ra, lại thật mạnh sáp nhập, khoái cảm mãnh liệt lệnh người ta toàn thân run rẩy cũng khiến hắn hơi hơi phát run.
“Sư huynh… Từ từ… Chậm một chút…” Tiểu Thất thở hào hển nói.
“Kêu tên của ta.” Hai mắt Lan Khánh nhìn chăm chút Tiểu Thất, không buông.
“Tên, tên nào…”
“Tiểu Hắc.”
“Tiểu, Tiểu Hắc… Chậm một chút… A…” Tiểu Thất sắp chịu không nổi.
Nhưng mà khi Tiểu Thất kêu tên Lan Khánh hiện giờ, tiết tử hỏa nhiệt trong cơ thể hắn lại đột nhiên trướng lớn một vòng, Tiểu Thất cả kinh kêu lên, trừng to mắt nhìn Lan Khánh.
Lan Khánh phát ra tươi cười thâm trầm mà tình sắc, hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe miệng, cái gì cũng không nói, chỉ là lực đạo bên hông lại lớn thêm, giường đệm bắt đầu kẽo kẹt kẽo kẹt đánh lên.
Va chạm kích tình mà mãnh liệt càng ngày càng trọng, tình triều trào dâng cũng càng ngày càng cường liệt.
Tiểu Thất nguyên bản còn có thể nhịn xuống rên rỉ nơi cổ họng, nhưng đến cuối cùng, đầu óc cùng thân thể tựa hồ không phải của mình, khi bị Lan Khánh xoay trở thân mình, dùng sức từ phía sau sáp nhập, hắn chịu không nổi mà thét lên. Cả người Lan Khánh áp xuống nghe hắn rên rỉ đứt quãng, một bên cúi đầu cười, một bên cắn lỗ tai hắn, một bên đem đầu lưỡi tham nhập trong tai, thở hào hển.
ròm
Tháng Chín 27, 2010
nghe đâu đó có tiếng dây thần kinh bị đứt~~
*trào máu mũi*
chờ… chờ cũng được cái ngày này a…
Gà giò đã bị mần, đã không còn gì để gọi gà giò nữa rồi, khai tiệc đê~~~ :”) :”) :”)
Yêu sếp Sa Vũ & Redfox nhiều lắm nga!♥
Rai
Tháng Chín 27, 2010
Ô hô hô =] cảm tạ cảm tạ các hạ =]
Theo tình hình ta nghi gà này phải tần 3 ngày a 😛
huongpham987
Tháng Chín 27, 2010
tem ah…
Phong
Tháng Chín 27, 2010
Xong anh Khánh đã xơi trọn vẹn gà tơ… Không biết sáng mai hai anh đối diện nhau ra sao ^^”
ushi
Tháng Chín 27, 2010
cuối cùng cũng đợi được cái ngày này
“cảm động”……
“khóc”
“chảy máu mũi”
Tử Điệp
Tháng Chín 27, 2010
Cuối cùng con gà cũng đã bị ăn =]]
Ôi =]]
cat_chan
Tháng Chín 27, 2010
ợ ợ , gà của ta ………….. xí lộn , gà của anh tiểu hắc ( ta thích tên lan khánh , cơ mà …….. TT__TT ) ôi chuyện tình 2 anh …………… haizz~ , dù thế nào thì ….. cũng tung bông vì em gà bị thịt bởi người em iêu :)) :))
thanks 2 nàng nhiều thật nhiều ♥♥♥♥♥
huongpham987
Tháng Chín 27, 2010
Đầu óc anh có đôi chỗ không thanh tĩnh chứ việc quan trọng này anh làm không có chê vào đâu đc.
Gà của anh bị ăn không còn nổi 1 cọng lông ah…
Thanhk các nàng nghen.
Tĩnh Long Các
Tháng Chín 27, 2010
[Tiểu Bạch]
cứu…….ta……mau truyền máu…………ôôôô. 2 bợn này làm ta chết lên chết xuống mất thôi
zyner
Tháng Chín 27, 2010
bị ăn rồi…………..
noname
Tháng Chín 27, 2010
cuối cùng pé gà cũng bị mần thịt òi chờ mong mãi hí hí
thanks bạn nhìu lém *ôm và hun*
Xiaohuozi
Tháng Chín 27, 2010
Lan Khánh lúc nj` c0a’ đúg la` đag mất trí nhớ h0k zậy trơj`, sa0 ta thấy nghj nghj ? 🙂
Chươg nj` chưa hết xôj thịt nưa~, h0k bjk se~ ke0′ daj` nhju chươg đê, c0j như cug~ cảm tạ cáj thăg` Lôj Dẫn kja vj` đa~ giúp ch0a tjnh` cảm 2 ng` tiến thêm 1 bước nưa~ 😀
Thks vj` chươg mớj ^^
Casssssier
Tháng Chín 27, 2010
ô ô a a!!!!! chờ mãi mới đến ngày này!!!!!!!!!!!!
xong rồi! cảm tạ bữa cơm (xôi) ngon!!!! cố gắng cố gắng!!!! cố gắng đến đoạn anh LAN KHÁNH trở lại! tèn tén ten!!!! aaaaaaaaaaaaaaaaa
(mặc dù tâm ta biết đến đoạn đó sẽ tiêu phí tiền của quốc gia và gia đình để… mua khăn giấy, nhưng ta vẫn rất là hồi hộp a! ;_____;)
nonheo
Tháng Chín 27, 2010
hay quá….hahaha…thiệt là sung sướng..hahaha….sướng quá đi…máu mũi phun tùm lum rùi..
occhothd
Tháng Chín 28, 2010
a a, chưa xong chưa xong mà, ta ăn chưa đã *lăn lộn” hức, hức, cho thêm tí xôi thịt đi, ta nhịn bao nhiêu ngày rùi giờ mới đc ăn, ko bít đâu >.< ít nhất cũng fải 3 ngày 3 đêm chứ 😦
Tĩnh Long Các
Tháng Chín 28, 2010
[Hồng Long]
*chạy lẹ vào*
PHỤT ~ máu xịt.
Nó đến rồi xao? Cuối cùng…cuối cùng cũng đến rồi *mừng muốn khóc*
Cảm giác lâng lâng cứ như gả con đi vậy.
Gà trong đây quyến rũ kinh người luôn. Còn đồng chí Hắc, đồng chí làm rất tốt, tuy hơi bá đạo nhưng mà những bước cần nhớ đồng chí vẫn nhớ rất tốt, đc lắm, tôi có lời khen đồng chí, mong chương sau và sau nữa đồng chí tiếp tục phát huy, có điều ôn nhu tí xíu, tội Gà mới lần đầu.
———————
Đọc chương này mà muốn ngửa mặt lên trời gào to: TA MUỐN THẤY MANHUA !!!
redfoxredfox
Tháng Chín 28, 2010
[Sa Vũ]
@Hồng Long:”))) Tự nhận xét là không thấy bạn Trung nào vẽ XXOO đẹp, nên nếu được muốn 1 bạn Nhật vẽ cơ XD.
@Các bạn bảo ít: Mới bắt đầu con đường thưởng thức gà cho đến hết truyện, nếu ngay từ đầu đã ăn nhiều ăn hết thì còn gì dùng sau này nữa a!!
P/s: Hai anh nhìn mặt nhau kiểu rất Hắc ca :”)))
Tĩnh Long Các
Tháng Chín 28, 2010
[Hồng Long]
@Sa Vũ: ừm, ta biết, nàng nói ra mần chi cái sự thật đau lòng rứa (: (. Chỉ là mí bợn Trung chịu khó vẽ cho mấy tác phẩm này, chứ còn mí bợn Nhật chừng nào mới đụng tới đam mỹ mà vẽ. Hix. Ngày đó còn xa quá.
Vô Danh
Tháng Chín 28, 2010
*nghiêng nghiêng đầu* *nhíu mày* *đầu bốc khói* Nói thật chứ đọc Khánh trúc nan thư từ QT đến bản edit vẫn không thể nào chấp nhận nổi anh Khánh là công (ta ngó tới ngó lui thấy anh Khánh khí chất “hiền” thê cũng xấp xỉ Vân Khuynh, đâu có miếng nào giống một người chồng chứ !) , mà còn bá đạo tới nỗi anh chồng tiểu kê nhà bạn đáng thương tới mức không có tới nổi cơ hội vùng dậy làm cách mạng như Tiểu Xuân.
Nếu “Tiểu Xuân là một seme rất dịu dàng” thì chắc tiểu kê nhà chúng ta là seme có tính chịu đựng vô cùng phi thường.
*một phút mặc niệm cho anh chồng tiểu kê sợ vợ đáng thương*
Tĩnh Long Các
Tháng Chín 28, 2010
Ta lại thấy bạn Khánh công thụ gì cũng ok tuốt.
redfoxredfox
Tháng Chín 28, 2010
(cáo)
miếng nào của Tiểu Thất cũng thấy đó là vợ
và gần như miếng nào của Lan Khánh cũng thấy đó là chồng
không có khả năng đảo vị trí của cặp này!
đó là điều tác giả khẳng định.
nhà kia ngược lại, Xuân là uke nhưng phẩm chất của chồng rất rõ rệt, ngược lại Khuynh thì đúng là vợ
khì ~
underthebluesky.love
Tháng Chín 28, 2010
=)))))))))))) Phục anh Lan Khánh ghê ha, ko biết thì thôi, chứ biết cái gì cũng đạt đến trình độ siêu cấp, ăn bé gà không còn tí xương nào luôn a~ Gà mới 1 đêm đã thế, nếu tần 3 ngày 3 đêm thì nhừ chắc a. Gà ngon gà ngon… XDDD
Đa tạ Sa Vũ và Red Fox :*
lalaplanet
Tháng Chín 29, 2010
Yoh men ~ anh Hắc ăn được mông gà rùi XDDD Xôi gà xôi gà ❤
Hạ Kì
Tháng Chín 29, 2010
*phát cuồng rồi*~~~~~~~~
Gà chạy bộ đã bị làm thịt~~~ anh Đen thiệt là oách :”>
*lăn lóc*
juue
Tháng Chín 29, 2010
*tung hoa*
*tung tim*
cuối cùng ngày này đã đến XD
hihoaanh
Tháng Chín 29, 2010
ôi máu mũi của ta,vừa đi hiến máu tình nguyện,giờ lại tình nguyện hiến máu,oa cáo già gian ác,bắt đền thêm n chương H,để ta có cớ đi truyền máu luôn thể *iu iu*hun hun*
Gray
Tháng Chín 29, 2010
há há há XD
chuyện gì đáng đến cũng đã đến~~~
thank you two!!
azumashiro
Tháng Chín 29, 2010
Đọc biết bao nhiêu chương, chờ đợi biết bao ngày. Cúôi cùng cái ngày mà biết bao fan gơ trông đợi đã đến. Bạn gà đã bị bạn hắc ăn ko còn cọng lông :))
Ôi mong chương mới quá bạn cáo ơi 3love3
Tiểu Đinh
Tháng Chín 30, 2010
Dù được ăn thịt gà nhưng tớ vẫn thấy không vui. Cơ bản vì tớ chỉ thấy bạn Hắc được lợi. Em bảy vẫn còn bị vướng mắc chuyện cũ. Tớ thấy thương em ấy.
* nhưng biết sao đc ai bảo em chỉ là thân con gà T^T *
JaeHo
Tháng Chín 30, 2010
hế hế cúng cuồi Trần Tiểu Kê cũng bị ăn sạch a~, hềhề đúng theo kiểu anh 1 là thix anh mông gà =]]
Thank các nàng nha * hun hun *
JaeHo
Tháng Chín 30, 2010
ta bấm nhầm, phải là ăn mông gà a~
fuukaze
Tháng Mười 2, 2010
tự nhin… nghĩ tới… hình như… anh Khánh chưa tháo cái cặp ngực tròn tròn nữ tính của mềnh ra… phải ko 😐
redfoxredfox
Tháng Mười 2, 2010
(cáo)
lúc cởi đồ nhét bồn thì phải tháo hết chứ
lèo lèo :”DDD
Casssssier
Tháng Mười 2, 2010
hr hr… chờ mãi thấy ai cũng comm về món xôi gà, chẳng ai để ý đến thân phận bạn thất được tiết lộ ha… ‘____’
thôi k ai bàn mình bàn vậy.
ô ô ô ô..!!!!!! em bảy là con ông hoàng đế Thiện Nguyệt Nhi!!!! vậy ra em bảy là huynh ruột của Vân Khuynh tiểu mỹ nhân nhà [big size]ta[/big size]!!! ô ô ô ô ô ô!!!!!!!
vậy là em đẹp khuynh nước khuynh thành là đúng quá đi rồi!!! chỉ tiếc cái mặt em bị ông hôn quân kia vạch cho mấy phát :(( mà hơn nữa em lại k chịu chữa *thút thít*
redfoxredfox
Tháng Mười 2, 2010
(cáo)
tên ông vua bố là Đông Phương Khách (như đã nói ở mấy chap trước)
còn Thiện Nguyệt Nhi là tên má của Vân Khuynh
Vô Danh
Tháng Mười 4, 2010
Tiểu Kê nhà chúng ta chỉ là anh trai cùng cha khác mẹ với Vân Khuynh, theo ta nhớ hình như chính là tứ hoàng tử Đông Phương Khiếu Nguyệt, con trai của tên Đông Phương Khách và thập ngũ (hay thập tam, thập tứ gì đó, không nhớ rõ lắm) công chúa. Biết rõ được cha mẹ của Tiểu Kê là ai thì càng hiểu cái tên Đông Phương Khách đó cầm thú ra sao. Kẻ mà người thân cũng ra tay được thì đừng nói gì tới người ngoài.
Ansa
Tháng Mười 2, 2010
*tung hoa, tung hoa*
Lần đầu tiên mới là bị ” ăn nhẹ” thôi,báo hiệu cho mí lần sau ẻm bị ăn hông còn mảnh xương nào luôn nhỉ *cười gian*
mặt ẻm thì sau này có anh Khánh iu thương thượng dược choa, lại mỹ nhân trở lại như xưa thoai^^ ta thích ảnh ôn ôn nhu nhu như thế nhắm ý >.<
ta chỉ ức chế đoạn ảnh hông nhớ ra em gà thoai, cơ mà sau này anh bá đạo bắt em bái đường làm ta mãn nguyện quá^^ ( chít cha, thế có bị coi là tiết lộ thiên cơ hông? bạn cáo ơi đừng chém tớ huhu..)
redfoxredfox
Tháng Mười 3, 2010
[Sa Vũ]
Có, bạn bị thẻ vàng. Nhắc nhở lần 1 nha XP.
Tĩnh Long Các
Tháng Mười 3, 2010
[Hồng Long]
Làm lộ gần hết trơn.
Cho bạn Ansa thẻ đỏ luôn đi Vũ =))
aijohime
Tháng Mười 2, 2010
Ừm ! 2 bạn này là oan gia a
aijohime
Tháng Mười 2, 2010
Mừ cũng hay thật nha ! Lan Khánh hận Đông Phương Khánh là thía , mừ cứ lần lượt yêu 2 đứa con ổng ^^
Han
Tháng Mười 3, 2010
may đấy =.=… may là em Bảy khôn còn biết hỏi anh Hắc muốn ẻm gọi tên gì. Cứ nếu không lúc đấy mà “Lan Khánh” “Lan Khánh” chắc ảnh đập em chết giấc =))))))))))))
anh nhiều tên quá… =))
Ryu Yui
Tháng Mười 3, 2010
Aaaaaaaaaaaa đợi mãi a. Đúng là xôi thịt đọc bao nhiêu cũng k có ngán mà :”>. À mà k biết sau này bạn Hắc có khôi phục trí nhớ k?
redfoxredfox
Tháng Mười 3, 2010
[Sa Vũ]
Có thể tính là có. Có thể tính là không ^^.
Hạ hồi phân giải ~~
likenovel
Tháng Mười 4, 2010
Hi, tớ vừa nhảy qua đọc Lãng đãng giang hồ chi ô y ma giáo, bức xúc quá vào comment một tý. Đọc truyện này, chỉ thấy thật tội nghiệp em Thất còn anh Hắc bá đạo quá, chưa thấy yêu anh Hắc mấy, đến khi đọc lãng đãng giang hồ, cái đoạn mà anh Lan Khánh bị Vân Khuynh bắt, oánh anh ấy máu me đầy người còn phế võ công anh ấy (may anh Hắc thông minh giữ lại được nửa công lực), dọa cho anh ấy vào cung mà ngày xưa anh Khánh bị lão hoàng đế hành hạ để người khác hành hạ anh ấy thì đột nhiên lửa giận đùng đùng, phát hiện ra yêu anh Khánh gấp nghìn lần thằng cha Vân Khuynh và hận thằng cha Vân Khuynh này thế, đến nỗi mà từ đấy trở đi cứ nói đến thằng cha Vân Khuynh là chả thèm đọc nữa. Đả đảo bà tác giả cưng Tiểu Xuân và Vân Khuynh quá, tớ là tớ chỉ muốn anh Khánh vô địch thiên hạ, không ai hạ được, anh Khánh lúc nào cũng phải được đối xử như kiểu em Thất đối xử với anh ấy ý mới được.
redfoxredfox
Tháng Mười 4, 2010
[Sa Vũ]
Về vụ Vân Khuynh thì mình không ý kiến, nhưng việc tác giả cưng hai bạn ấy thì đúng là ko sai. Ngay từ đầu Tự Từ cũng không hề có ý định viết lãng đãng giang hồ thành 1 hệ liệt mà chỉ dừng ở hai bạn Xuân Khuynh thôi nên những gì viết ở phần Xuân Khuynh cũng không thể hiện được mấy về anh Khánh. Sau này có thể nói anh Khánh trở thành anh Đen đã là một sự yêu thương vô bờ anh nhận được từ tác giả, đặc biệt là lại có em Thất nhà ta ở bên anh nữa ^^
Nói về võ công thì kỳ thực anh càng tẩu hỏa nhập ma võ công càng cao, nên h anh vẫn bá đạo được cũng là vì võ công vẫn đang cao vô cùng. Vui hơn chưa? :”D
(cáo)
ý kiến cá nhân: tôi không thích cả Xuân lẫn Khuynh lẫn Lan Khánh của 3 quyển sau :”#
btw: mềnh không thấy khó chịu gì với màn tàn bạo của bạn Khuynh nhể. khe khè :”3
Kals
Tháng Mười 4, 2010
To likenovel: hoàn toàn đồng ý với bạn. Đọc xong đoạn Vân Khuynh hành hạ Lan Khánh là mình về sau không có nhìn Vân Khuynh luôn. Đánh cũng được, phế võ công cũng liền thôi, nhưng lại dám…. làm như thế. Không thể tha thứ được.
panda
Tháng Mười 4, 2010
huhu bé 7 bị ăn rồi, ăn sớm quá ko chịu đâu, thì ra trong lòng em 7 có nhiều khổ sở vậy, đối với anh 1 ko có đường tiên, bây giờ lại ko có đường lui, đến lúc anh 1 mà nhớ ra, chắc em 7 đau chết được, huhu ko muốn, muốn 2 người như trước đây thôi, a1 này, gà nuôi chưa bao lâu mà ăn sớm quá 😦 nếu ko fải tại a bị hạ dược thì e nguyền rủa anh, anh sau này mà khi dễ em 7 nữa xúi e7 trốn đi luôn 😦
Kals
Tháng Mười 4, 2010
Ài, những gì mình muốn comment ở chương này thì mọi người nói hết rồi. Thôi thì ngậm miệng nhắm mắt tưởng tượng vậy -.-
1. “…còn không mau trở về ngâm trong bồn tắm. Nếu không, hỏa dục công tâm như thế…” –> “dục hỏa công tâm”
2. “hắn hít sâu một hơi rồi sau đó run lấy bẩy” –> “run lẩy bẩy”
3. “Ta đây với ngươi, là bởi vì cha ta là cừu nhân bất cộng đái thiên của ngươi ” –> “Ta đối với ngươi như vậy, là bởi vì …”
4. “Tuy rằng ngươi đã tự tay giết chết cha ta báo thù, tuy ta cũng cứu ngươi một mạng, nhưng ta là con của cừu nhân, ngươi vẫn là không muốn thấy ta” –> “…báo thù, cũng bởi vì ta cứu ngươi một mạng mà tha cho ta một đường sống, nhưng ta là con của cừu nhân…”:: là QT nhà tớ nói thế ^^
redfoxredfox
Tháng Mười 4, 2010
[Sa Vũ]
1. uh
2. chính tả.
3. uh.
4. sau khi nghĩ thì thấy sửa vậy sẽ dễ hiểu hơn khi đọc ^^
Rei Shou An
Tháng Một 19, 2011
♥ ;; ♥ trời, không hiểu sao đợt trước thế nào lại ngừng đọc ngay trước chap này nhỉ ;__;.
Ôi trời ơi hai anh, xin chia buồn(+ chia vui) với Tiểu Thất~~
♥♥ hai bạn
pechanklovely
Tháng Một 3, 2012
be thụ đã bị mần thịt hehe
Tiểu Phương
Tháng Một 17, 2012
tiêu rồi! bị ăn sạch chả còn miếng xương nữa…tội nghiệp tiểu 7 quá…
cứ phải vùng dậy đả đảo như Tiểu Xuân ấy, cùng là anh em mà sao chẳng giống nhau tẹo nào…:))
Tĩnh Long Các
Tháng Tám 12, 2012
[Hồng]
Rảnh rỗi đọc lại. Thật tôi chả nhớ mình comt cái gì trong này nữa =))